Tiểu Hồng vừa gặm đào vừa nhìn về phía xa.
Một lúc lâu sau, nó ngẩng đầu lên, không biết vì sao mà cái đuôi lắc càng lúc càng nhanh, nhìn qua có chút hưng phấn.
Tô Cổ cúi đầu nhìn nó.
Bởi vì cái đuôi nó lắc qua lắc lại làm bùn nước bắn lên tung tóe.
Tô Cổ nhấc chân, dẫm lên cái đuôi của Tiểu Hồng, làm nó không thể động đậy được nữa.
Nhưng lực chủ ý của Tiểu Hồng vốn không đặt ở cái đuôi, đôi mắt to ngập nước của nó tràn đầy hưng phấn.
“Nam nhân kia liệu có bị Yên Yên đánh chết không?”
Thấy hắn suy yếu như vậy, Yên Yên nếu mất kiên nhẫn, có thể một chưởng đánh chết hắn….
vậy thì thật sự quá tốt.
Tô Cổ không nói chuyện, cũng nhìn sang phía Tô Yên.
Phong Huyền ho như muốn bay cả phổi ra, thân hình lung lay đi từng bước chậm chạp về phía Tô Yên.
Hai hàng lông mày của Tô Yên càng nhăn lại
“Cách xa ta một chút.”
Thân thể Phong Huyền run lên
“Chủ nhân, người không cần Phong Huyền nữa sao?”
Tô Yên không nói chuyện.
Trong lòng càng bực bội thêm.
Người này sao lại nói nhiều như vậy.
Nàng xoay người, trêи mặt tràn đầy sự khó chịu và không kiên nhẫn, quay đầu đi về phía sau.
Phong Huyền thất tha thất thểu, tiến nhanh bắt lấy cánh tay Tô Yên.
“Chủ nhân.”
Hắn lẩm bẩm một tiếng.
Tô Yên bị hắn túm lấy tay, cơ hồ là phản xạ có điều kiện.
Trực tiếp túm cổ hắn ném ra xa.
Thân thể hắn vẽ ra một độ cung trêи không trung, ngã xuống đất “rầm” một cái.
Y phục trắng của hắn dính đầy bùn đất, cả người lầy lội.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ”
Cái dù giấy cũng rơi ngay bên cạnh, dính đầy bùn.
Chật vật không chịu được.
Hắn ngã lăn trêи mặt đất, không thể đứng lên nổi.
Từ trong miệng Phong Huyền phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tô Yên đang cất bước rời đi bỗng dừng lại.
Nhìn hắn một hồi lâu.
Không kiên nhẫn lên tiếng
“Thật phiền toái.”
Yếu như vậy, nàng còn chưa dùng chút sức nào hắn đã sống không bằng chết.
Phong Huyền suy yếu ngã ở trêи mặt đất.
Giây tiếp theo, hắn được người ta bế lên.
Ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Tô Yên nhíu mày bực bội.
Nàng lên tiếng.
“Ta không phải bảo chàng chờ ở khách điếm sao?”
Trêи tay Phong Huyền dính đầy máu, ngược lại hắn cũng không thèm quan tâm, trực tiếp ôm lấy Tô Yên.
“Ta muốn gặp chủ nhân.”
Hắn thấp giọng trả lời.
Tô Yên thấy trêи người hắn đều là máu.
Nói một câu
“Vô dụng.”
Thân thể Phong Huyền chớp mắt cứng đờ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Chủ nhân.”
Hắn thấp giọng gọi một tiếng, cuối cùng vẫn không nói thêm điều gì.
Tô Yên rất khó chịu.
Nàng còn muốn vứt hắn ở đây, mặc xác hắn.
Nhưng không hiểu sao lại không thể mặc kệ.
Nghĩ đến việc để hắn ở đó, trong lòng nàng càng thêm bực bội.
Ôm hắn một đường đi thẳng về khách điếm.
Bất tri bất giác mưa dần dần ngừng lại.
Tới khi bọn họ trở về khách điếm, mưa đã tạnh hẳn.
Tô Yên đưa hắn vào trong phòng.
Thuận tay lôi ra một ít thuốc Kim Sang bôi trị thương và mấy quả Chu Tiên đặt lên bàn.
Sau đó liền mặc kệ hắn, quay lưng trở về phòng mình.
Nàng thậm chí còn không thèm thay quần áo, trực tiếp bọc chăn kín người, ngã xuống giường.
Nàng ngủ một giấc thẳng tới hoàng hôn.
Thời điểm Tô Yên tỉnh dậy, bên ngoài trời đã tối om.
Tô Yên chống tay xuống giường, ngồi dậy, chớp chớp mắt.
Ánh mắt ôn hòa, lấp lánh như sao trời.
Nàng xoa đầu, xuống giường.
Y phục trêи người vẫn còn ướt đẫm.
Toàn thân có không ít vết thương nhỏ.
Nàng gọi tiểu nhị mang đến một thùng nước ấm, tắm rửa rồi giặt y phục sạch sẽ.
Mấy vết thương nhỏ đó không nghiêm trọng.
Tô Yên chớp mắt, ngồi ngốc ở trêи ghế.
Một lúc sau mới nhẹ giọng lên tiếng
“Hình như ta đã đánh hắn đúng không?”
Trong phòng tỷ có một mình nàng, Tô Yên lên tiếng chính là muốn hỏi Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa dò xét một lúc mới chắc chắn ký chủ của nó đã trở lại bình thường, ra sức gật đầu rồi lên tiếng nói.
“Ký chủ, chị thế mà lại đánh nam nhân của mình.”.