Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Hoắc Vưu đi rồi.
Hắn một câu cũng chưa nói, quay đầu liền rời đi.
Trước ký túc xá chỉ còn lại có một người Tô Yên.
Cô đang muốn đi vào bên trong.

Kết quả người nấp sau hai bên sườn rốt cuộc không kiềm chế được chạy ra.
Trong đó có một tên béo, mở miệng câu đầu tiên nói đó là
“Tiện nhân! Thật con mẹ nó tiện!!!”
“Cũng dám đùa giỡn Hoắc Vưu ca ca? Rốt cuộc là ai cho mày mặt mũi?!”
Một câu tiếp theo một câu.

Châm chọc mỉa mai, năm người liền vây quanh Tô Yên.
Triệu Lily đôi tay ôm ngực, từ trêи cao nhìn xuống Tô Yên.

Trong mắt cũng đều là thần sắc tức giận.
“Mày rốt cuộc là từ đâu học mấy thứ này? Còn biết cái gì gọi là mặt mũi hay không??”
Nói xong, giơ tay liền đẩy bả vai Tô Yên.

Năm người này không phải lần đầu tiên đánh cô.
Tựa hồ đã sớm thành thói quen.

Vừa mới bắt đầu là tránh ở trong ký túc xá đánh.

Sau đó, thấy Tô Yên không đáp trả, chỉ luôn trốn trong một góc mà khóc.

Vì thế càng đánh càng càn rỡ.
Hiện giờ ở ngay phía dưới ký túc xá cũng ngăn lại, có tư thế muốn đánh cô.
Tô Yên nhìn năm người bọn họ.

Cô không nói chuyện.
Đối với đám người trường kỳ khi dễ nguyên thân.

Vô luận cô nói cái gì, đều là lý do bị đánh, đã không có lựa chọn khác.
Cuối cùng ánh mắt Tô Yên dừng ở trêи người Triệu Lily.

Rõ ràng, cô ả là người dẫn đầu.
Triệu Lily vừa mới đẩy một cái làm Tô Yên lui về phía sau một bước.
Người đằng sau nhấc chân liền đạp lại đây.
“Tiện nhân! Mày đụng vào tao!”
Nói xong, các nữ sinh vây quanh cô càng ngày càng nhiều.

Đánh chửi cũng theo rơi xuống.
Tô Yên vẫn luôn không nói chuyện, cũng không nhúc nhích.
Bỗng nhiên cô dùng sức nhảy lên, nương theo lực đạo hạ xuống, ấn nghiêm bả vai Lily, oanh!
Triệu Lily ngã xuống trêи mặt đất.
Bốn người chung quanh hiển nhiên đều không có phản ứng lại.
“Tiện nhân! Mày làm gì?! Tìm chết!!”
Nói xong, tất cả đều vây lại, đây tay đấm chân đá, thuận đường kéo tách hai người ra.
Tô Yên cúi đầu, một câu đều không nói, cam chịu thừa nhận.

Tay trái cô thít chặt đầu tóc Triệu Lily, quấn một vòng tròn quanh cánh tay.

Gắt gao túm chặt, giây tiếp theo, nâng lên.
Phanh! Ấn thật mạnh đầu cô ta xuống mặt đất.
Thanh âm quá lớn, Triệu Lily phát ra tiếng kêu thê thảm.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Bốn người kia đều bị dọa tới, đồng thời đi kéo Tô Yên
“Tiện nhân! Còn không mau buông tay?!”
Tô Yên gắt gao lôi kéo Triệu Lily, tiếp tục xuống tay.

Một chút một chút, dùng hết toàn lực.
Cũng không biết đập bao nhiêu cái.

Người dưới tay Tô Yên đều kêu không ra tiếng.

Như là đã tắt thở.
Bốn người chung quanh hoảng sợ nhìn Tô Yên.

Ánh mắt quái dị.
Tô Yên người đầy vết thương, cũng không tính là nghiêm trọng.
Cô rốt cuộc ngừng lại, buông tha đầu tóc Lily.
Tóc cô ta bị túm rơi một đống, Tô Yên liền rũ rũ tay để hất tóc xuống.

Cô chậm rì rì mở miệng
“Căn cứ pháp luật Liên Bang, lấy bạo lực ẩu đả người khác, phạt 3 năm tù giam.

Quân nhân thì nghiêm xử phạt gấp đôi.

Ngày mai tôi sẽ tố tụng năm người.”
Bọn họ là học sinh trường quân đội, vừa nhập học trong trường thì đã có thân phận quân nhân.
Một người trong đó mở miệng
“Tiện nhân, mày cho rằng có thể đả động được chúng tao? Mày đánh Chị Lily thành như vậy, cho rằng không cần phụ trách bất kỳ pháp luật nào sao? Hơn nữa, mày nhìn xem bạn bè xung quanh, từng có một người nào đứng ra giúp mày không?
Chúng tao đây là vì dân trừ hại.

Mày là cái loại mặt hàng rác rưởi gì, bản thân mày còn không biết à??”
Tô Yên đứng lên.

Ngẩng đầu nhìn về phía người vừa mở miệng nói chuyện.
“Căn cứ pháp luật Liên Bang, tôi đánh cô ta thuộc về phòng vệ chính đáng, tôi không cần phụ trách bất luận trách nhiệm pháp luật gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận