Cho nên mới ăn hai miếng, liền không ăn nữa.
Người nào đó mở miệng
“Sao lại không ăn?”
“Mấy ngày hôm trước ăn quá nhiều kẹo, giờ không muốn ăn.”
Hoắc Vưu nhìn Tô Yên một cái, cũng nhớ mang máng chuyện đó.
Hắn há mồm liền cắn hơn nửa cây kem ly.
Động tác rất tự nhiên.
Cuối cùng, di dạo hơn nửa giờ cũng tìm thấy chỗ bán dịch dinh dưỡng.
Trong tiệm chỉ trưng bày một hàng mẫu bày.
Ba hàng, mấy chục loại dịch tu bổ, tất cả đều là loại tu bổ tinh thần lực.
Cô chỉ vào cái màu vàng trêи cùng
“Cái này bán thế nào?”
“Mười một vạn một lọ.”
Ông chủ cửa hàng mở miệng.
Hiện nay robot trí tuệ nhân tạo quá phát triển.
Người máy cơ bản có thể giải quyết mọi vấn đề nên nhiều cửa hàng đều dùng robot để tiếp khách.
Trùng hợp là lúc này ông chủ đến ngồi ở cửa hàng, liền sai người máy đi sang chỗ khác tiếp khách.
Tô Yên hỏi
“Có thể hạ giá không?”
Ông chủ nghe vậy liền cười.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nghe thấy có người đến chỗ hắn mua đồ mà còn mặc cả.
Thấy Tô Yên là nữ sinh, hắn cũng ôn tồn nói
“Cô bé, thứ này rất có giá trị, dù ra giá cao cũng không có người bán.
Kể cả khi cháu muốn mua, cũng phải trả trước, chờ mười ngày sau tới lấy.
Hơn nữa ở chỗ ta chỉ có tối đa năm bình, nếu cháu muốn nhiều hơn, ta cũng không thể bán được.”
“Có thể dùng những thứ khác đổi không?”
“Đổi?”
Lão bản nghe vậy thì thấy hứng thú.
“Cô bé, cháu định dùng thứ gì để đổi?”
Cô động động môi, cuối cùng không nói gì.
Lắc đầu
“Hiện tại không đổi, chờ tới thời điểm tôi muốn đổi lại đến tìm ngài sau.”
Ông chủ nghe vậy, cười gật đầu
“Cô bé, thấy cháu còn trẻ, ta có vài lời muốn nói, nếu cháu đổi thì đồ vật đó phải có giá trị.”
Tô Yên gật đầu
“Được”
Nói xong, vừa quay đầu lại phát hiện Hoắc Vưu ở bên cạnh đang nhìn mình.
Tô Yên duỗi tay kéo hắn
“Đi thôi?”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Hoắc Vưu như suy tư gì
“Cô muốn mua cái này?”
Cô gật đầu
“Ân”
“Làm cái gì?”
“Mua để uống a.”
Cô trả lời rất tự nhiên.
Chỉ thấy hắn vươn một ngón tay, chọc trán Tô Yên.
“Là cho cô, hay là cho người khác uống?”
Vừa nói xong, cô còn chưa kịp nói gì, Hoắc Vưu đã cướp lời nói trước
“Cho Tô Kiêu? Như thế nào? Sợ hắn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị thương?”
“Em cũng đi, hắn sẽ không bị thương.”
Dù sao cũng là em trai của mình, làm sao có thể để hắn chết được?
Hoắc Vưu nhướng mày.
“Cô thật tốt bụng.”
Tô Yên
“Tất nhiên.”
Nói xong, Hoắc Vưu quay đầu đi luôn.
Tô Yên ngây ngốc một chút.
Tiểu Hoa nghi hoặc mở miệng
“Ký chủ, có phải là hắn đang ghen tị không?”
“Ta đã nói với hắn đó là em trai của mình rồi mà.”
“Thế Hoắc Vưu đại nhân sao vậy? Trông hắn có vẻ khó chịu?”
Tô Yên lắc lắc đầu
“Không biết.”
Nói xong, cô đi ra ngoài đuổi theo hắn, nghi hoặc
“Anh tức giận?”
Ánh mắt Hoắc Vưu thoáng nhìn
“Tôi tức giận cái gì?”
Tô Yên nghe thấy thế, gật gật đầu, cảm thấy hắn nói có lý
“Đúng vậy, không có gì đáng giận.”
Cô vừa nói xong đã bị người nọ lôi kéo, ép vào góc tường.
Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, nhìn Tô Yên hồi lâu..