Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Tô Yên hỏi
“Anh bị đàn chuột biến dị tấn công sao?”
“Em cảm thấy sao?”
“Vậy anh bị thương sao?”
Tô Yên hỏi lại lần nữa.
Hoặc Vưu vén tay áo lên, chỉ thấy máu thấm qua chế phục màu bạc, theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất.
Tô Yên nhìn, nhíu mày.

Cô móc khăn tay trong ba lô ra băng bó cho hắn.
Miệng vết thương này không giống với bị chuột biến dị cắn, mà giống bị dao nhỏ đâm sượt qua.

Hơn nữa, nhìn vị trí vết thương này, từ bên sườn tay, độ nông sâu kéo dài là từ ngoài vào trong.

Rất giống tự mình đả thương mình.
Tô Yên không hỏi, chỉ có thể băng bó cho tay hắn ngừng chảy máu
Đang băng bó, phía cành cây trêи đầu truyền đến tiếng “chi chi”.
Vừa ngẩng đầu liên liền nhìn thấy một con chuột biến dị siêu to khổng lồ ngồi xổm trêи đó.
Nó biết đã bị phát hiện bèn nhảy xuống, muốn đánh úp chỗ bị thương trêи cánh tay Hoặc Vưu.
Phập.
Tô Yên rút con dao nhỏ bên hông ra, phi thẳng vào con chuột.

Con chuột bị treo lủng lẳng trêи thân cây, máu nhỏ giọt tong tỏng xuống đất.
Tô Yên tiếp tục cúi đầu băng bó cho Hoặc Vưu.
Băng bó xong mới ngẩng đầu lên
“Phải cẩn thận một chút.”
Hoắc Vưu cúi đầu, không nói lời nào.

Nửa ngày sau, hắn rút tay về
“Có thời gian lo cho tôi, chi bằng em đi bảo hộ thật tốt cho chiến sĩ cơ giáp của em đi.

Bảo hộ hắn thật cẩn thận vào.”
Nói xong, hắn hạ mí mắt, xoay người rời đi.

Tô Yên kéo hắn
“Anh đi đâu?”
Hoắc Vưu ý vị thâm trường
“Nếu tôi chết đi, em hẳn sẽ rất cao hứng.

Ít nhất không cần trả nợ nữa.”
Từ khi hắn xuất hiện dưới gốc cây liền nói những lời vô cùng khó hiểu.

Tô Yên cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
Chẳng lẽ vì cô để hắn một mình trong sơn động?
Cô cảm thấy nên giải thích cho hắn một chút.
Kéo tay hắn, nghiêm túc nói
“Em không định bỏ rơi anh, chỉ là nơi đó an toàn, em không muốn anh bị cắn.”
Giọng cô mềm mại, ấm áp.

Nghe như muốn chạy thẳng vào trong tim.
Thật thoải mái.
Người khác thì không biết như thế nào, nhưng đây chính là cảm giác của Hoặc Vưu.
Hoắc Vưu có chút hối hận, nhẽ ra hắn nên đem thời gian trả nợ kéo dài một chút, hẳn nên là 30 năm.

Như thế cô sẽ không chạy thoát được.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên giải thích xong, hắn vẫn không nói lời nào.

Nhưng thấy hắn cũng không có bộ dáng châm biếm như vừa nãy nữa.
Tô Kiêu thấy chị gái của hắn ở đằng kia ép dạ cầu toàn.

Lại nhìn Hoặc Vưu đang khi dễ chị hắn.
Thật khiến cho người ta khó chịu mà.
Cô vừa mới nói hắn không nghe lời liền đánh hắn.

Nháy mắt liền chạy qua bên kia cầm tay dỗ dành nam nhân khác?
Nếu hắn nhớ không nhầm, Tô Kiêu hắn còn có quan hệ huyết thống với cô đấy.

Loại mà cùng chui từ trong một bụng mẹ ra ấy.
Tô Kiêu lên tiếng
“Tôi không có bình dinh dưỡng.”
Tô Yên không phản ứng.

Bởi vì lực chú ý của cô toàn bộ đều đặt trêи người Hoặc Vưu, căn bản cũng không nhớ nổi phía sau lưng là em trai của mình.
Cho đến khi Tô Kiêu cao giọng nói lại lần nữa
“Tôi không còn bình dinh dưỡng nữa.”
Lúc này Tô Yên mới quay đầu lại
“Trong ba lô của tôi có, cậu muốn uống sao?”
Tô Kiêu gật đầu
“Muốn”
Nói xong liền đi tới, xách balo của Tô Yên đi.
Ánh mắt Hoặc Vưu nhìn theo ba lô của Tô Yên, thấy Tô Kiêu đem mấy bình dinh dưỡng ra uống.
Choang!
Bình dinh dưỡng Tô Kiêu đang cầm trêи tay, mới mở nắp, còn chưa kịp uống, liền vỡ tung giữa không trung.
Một viên đạn bay vèo qua cây đại thụ, hung hăng cắm trêи thân cây.
Tô Yên sửng sốt.

Nhìn tay trái Hoặc Vưu đang cầm súng giảm thanh, cô há mồm
“Anh làm gì vậy?”
Hoặc Vưu cười khẽ, rút cánh tay bị Tô Yên nắm lấy về.
“Không phải em nói em không có tiền sao?”
Mua cơm hộp cho hắn thì nói không có tiền.

Nhưng lại có tiền mua bình dinh dưỡng cao cấp cho Tô Kiêu uống??? Trước nay cô còn chưa từng cho hắn đâu.
Tô Yên chậm rãi nói từng chữ
“Rốt cuộc anh muốn cái gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận