Hoắc Vưu nhìn Tô Yên
“Sao? Em tức giận?”
Rõ ràng là hắn vừa cười vừa nói, nhưng trong ánh mắt lại không có một chút ý cười nào.
“Bởi vì tôi bắn vỡ mấy bình dinh dưỡng em cho hắn sao?”
Đang nói, liền nghe thấy tiếng của Tiểu Hoa
“Leng keng, chúc mừng ký chủ, hai ngôi sao đã sáng.”
Tô Yên liếc hắn một cái.
Trầm mặc trong chốc lát, cô nghi hoặc
“Anh muốn bình dinh dưỡng sao? Anh tức giận vì em cho hắn bình dinh dưỡng???”
Nói xong, cô bước về phía Tô Kiêu, lấy balo mang tới.
Vô cùng nghiêm túc nói
“Em còn rất nhiều, nếu anh muốn, em sẽ cho anh hết.”
Con mẹ nó, vấn đề không phải là mấy cái bình dinh dưỡng này, có được không? Nhưng trong lòng, hắn vẫn cảm thấy dịu đi một chút.
Thấy Tô Kiêu gặp nguy hiểm, cô liền vứt hắn trong sơn động một mình, quay đầu liền chạy đi không ngoái lại một lần.
Tô Kiêu biết cô có bình dinh dưỡng, chỉ cần hắn nói muốn, cô liền sẽ đem bình dinh dưỡng đưa cho hắn.
Cái suy nghĩ này, làm hắn vô cùng khó chịu.
Những điều này chứng minh cho cái gì?? Chứng minh rằng hai người kia đã vượt qua quan hệ bằng hữu bình thường, còn vô cùng thân thiết, hiểu rõ nhau.
Tô Yên đợi thật lâu.
Thấy hắn không có bất kỳ phản ứng gì.
Cô mím mím môi
“Anh không cần, vậy thôi!.”
Nói xong, cô kéo khoá ba lô lại, xoay người trở về.
Hiện tại cô thật sự không muốn nói chuyện với hắn.
Tô Yên đeo ba lô, trêи mặt không có cảm xúc gì.
Bởi vì bị chuột biến dị tập kϊƈɦ bất ngờ.
Tiêu diệt một đám lớn như vậy, sợ rằng mùi máu tươi sẽ hấp dẫn những động vật biến dị khác tới.
Mọi người bèn tập trung lại rồi đồng loạt quyết định tụ tập thành một nhóm, tìm một chỗ cách xa chỗ này.
Bất tri bất giác, màn đêm đã buông xuống.
Đồ ăn ở nơi này, ngoại trừ đồ ăn đóng hộp mang theo, đó chính là thịt nướng.
Thừa dịp hôm nay vừa mới tới đây, tâm lý còn tương đối nhẹ nhàng, mọi người quyết định buổi tối sẽ ăn thịt nướng.
Mấy chiến sĩ cơ giáp đi ra ngoài tìm con mồi, duy tu sư thì nhóm lửa.
Một giờ sau, mùi thịt nướng tiêu tỏa ra khắp nơi.
“Được rồi, mọi người ăn đi.”
Tô Yên tiếp nhận thịt nướng Tô Kiêu đưa qua.
Ăn một miếng lại một miếng.
Không nói chuyện, vô cùng an tĩnh.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Không có gì bất đồng với ngày thường, nướng thịt, ăn cơm dã ngoại như thế này đại khái liền mất một giờ.
Đến khi ăn xong, trời đã đen kịt.
Tô Kiêu bỗng nhiên lên tiếng
“Hình như hắn không ăn cơm.”
Tô Yên nhắm mắt lại, dựa vào tảng đá sau lưng.
“Đói khác phải ăn.”
Không ăn cơm, chứng minh hắn không đói bụng.
Nói thì cứng rắn như vậy, nhưng cô vẫn liếc mắt nhìn Hoặc Vưu.
Chỉ thấy hắn ngồi bên cạnh đống lửa, không nói một lời, cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cô dời tầm mắt.
Tiểu Hoa nhìn ký chủ, an tĩnh mà xa cách.
Chớp mắt, nó nhớ tới thời điểm vừa mới gặp ký chủ.
Lúc đó chỉ cảm thấy cô cùng thế giới này không có nửa phần liên quan.
Trước kia nó còn cho rằng ký chủ là lần đầu tiên lịch kiếp làm nhiệm vụ, không hiểu sự tình.Thời gian ở cùng ký chủ càng lâu, nó càng hiểu rõ.
Tính tình của cô, vốn chính là như thế.
Cho đến sau đó, gặp Quân Vực đại nhân thì Tiểu Hoa mới thấy biểu tình của ký chủ sinh động hơn một chút.
Đôi mắt an tĩnh đen láy kia, khi nhìn Quân Vực đại nhân lại sáng lấp lánh như chứa cả bầu trời sao mênh ʍôиɠ vậy.
Nên hình dung như thế nào nhỉ?? Giống như, cô cũng sẽ có những cảm xúc khác.
Sẽ cười, sẽ bực mình, sẽ bất đắc dĩ.
Đại đa số thời gian, tâm tình của ký chủ đều rất tốt.
Chỉ là hiện giờ, nhìn ký chủ lại có chút không giống mọi khi.
An an tĩnh tĩnh đứng một mình.
Loại tình huống này, chỉ có một khả năng.
Ký chủ đang tức giận..