Tô Yên đỡ Hoặc Vưu ra bên ngoài thang máy.
Sau đó cẩn thận để hắn dựa lưng vào tường, lên tiếng
“Anh ở chỗ này chờ em một lát nhé.”
Hoặc Vưu không nói lời nào, chỉ gắt gao kéo tay Tô Yên.
Tô Yên
“Làm sao vậy?”
Hoắc Vưu ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn cô
“Nếu em chỉ có thể chọn giữa anh hoặc Tô Kiêu chỉ được một người còn sống, em sẽ chọn ai?”
Tô Yên nghe cái vấn đề thần kỳ này.
Cẩn thận suy nghĩ, sau đó trả lời
“Tô Kiêu sẽ sống.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Hoặc Vưu liền trở nên vô cùng khó coi.
Hắn cảm thấy ngực vô cùng đau đớn.
Quả nhiên, người cô để ý nhất vẫn là tên nhãi ranh Tô Kiêu kia.
Cho nên, Tô Kiêu càng phải chết.
Đang nghĩ, liền thấy Tô Yên ôm lấy hắn, vỗ vỗ sống lưng hắn.
“Nếu anh chết đi, em sẽ chết cùng anh.”
Hoặc Vưu nghe cô nói xong, ngốc một hồi lâu mới hiểu được ý của cô.
Đôi mắt hắn sáng lên, bàn tay khớp xương rõ ràng ôm lấy eo cô, liền muốn hôn hôn.
Tô Kiêu bên kia đang đánh nhau với một đám mười mấy tên to cao đen hôi, mệt đến thở hồng hộc.
Cơ giáp của hắn đã bị mang đi, lại bị tiêm thuốc vào trong người, toàn thân bủn rủn không có sức lực.
Kết quả, nhìn mà xem, chị gái ruột của hắn còn đang mải chim chuột, tình chàng ý thϊế͙p͙ với tên đầu sỏ của mọi chuyện, còn chẳng thèm để ý đến hắn.
Chẳng lẽ đến mức không phân biệt được nặng nhẹ nhanh chậm luôn rồi sao?
Tô Kiêu gào lên
“Tôi sắp bị người ta đánh chết rồi đấy.”
Vừa dứt lời, sau lưng liền bị người ta đánh cho một gậy.
Thân thể lảo đảo, muốn ngã xuống đất.
Tô Yên lấy lại tinh thần.
Cô an bài cho Hoặc Vưu thoả đáng xong liền chạy tới phía Tô Kiêu.
Cô còn chưa gia nhập chiến đấu, liền nghe tiếng đạn bắn ra từ súng giảm thanh.
“Piu” một tiếng, bắn thẳng tới phía Tô Kiêu.
Đại não Tô Kiêu nhận thấy nguy hiểm, thân thể liền tránh sang một bên.
Viên đạn sượt qua mặt hắn, tạo ra một vết máu.
Tô Yên dừng bước, đứng đó sửng sốt một hồi lâu.
Quay đầu lại nhìn về phía Hoặc Vưu.
Những tên đàn ông kia vốn dĩ đang vây quanh Tô Kiêu, cũng đồng thời dừng lại, tiến tới đứng phía sau Hoặc Vưu.
Lập tức, hai trận doanh liền chia rõ ranh giới.
Tô Yên và Tô Kiêu một nhóm.
Hoặc Vưu ở phía đối diện.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Đầu tiên là đi đến trước mặt Tô Kiêu, nhìn vết thương trêи mặt hắn.
Hỏi một câu
“Không sao chứ?”
Tô Kiêu
“Không chết được.”
Nói xong, một bàn tay chống lên tường.
Mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Hoặc Vưu đang được mọi người vây quanh, vừa ho khan vừa tiến tới phía trước.
Hắn mặc quần áo thuần trắng, sắc mặt cũng trắng bệch ốm yếu.
Tô Yên nhìn Hoắc Vưu, nghiêm túc hỏi
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hoặc Vưu ngước lên, liếc mắt nhìn Tô Kiêu.
Chậm rãi trả lời
“Em vừa mới nói, hắn sẽ sống, nếu anh chết em sẽ chết cùng anh.”
Giọng hắn khàn khàn, chậm rãi vang lên.
Sau đó, hắn dừng lại một chút, lại nói tiếp
“Để tránh cho chuyện này lại phát sinh, hắn chết là cách tốt nhất.”
Như vậy, sẽ không xuất hiện thêm một lựa chọn mang tên Tô Kiêu nữa.
Hắn ghen ghét, hắn đố kỵ.
Vì mỗi lần Tô Kiêu gặp nguy hiểm, cô đều sẽ không chút do dự mà bỏ lại hắn, chạy đến bên tên kia.
Sự đố kỵ này sắp ăn mất não của hắn rồi.
Nếu Tô Kiêu chết, sau này sẽ không như vậy nữa.
Tô Yên lại hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm một lần hắn là bệnh nhân.
Sau đó, cô nghiêm túc hỏi hắn
“Vì sao anh muốn hắn phải chết?”
Nghe thấy cô hỏi vậy, ánh mắt Hoặc Vưu tràn ngập oán giận
“Không phải em vì hắn nên mới không nói chuyện, không để ý đến anh sao? Hắn vừa tới, em liền bỏ rơi anh.
Em cảm thấy hắn không nên chết sao?”
Trước tiên không bàn đến tính chân thật của những lời này.
Nhưng dựa theo ý hắn, ách….
Động cơ gây án còn khá đầy đủ đấy.
Sau đó, Tô Yên lại lần nữa giải thích
“Em không có.”
“Em có.”
“Em không có.”
“Em hiện tại lại vì hắn mà vứt bỏ anh.”
Tô Yên nhìn Tô Kiêu đứng bên cạnh mình, rồi lại nhìn Hoặc Vưu phía đối diện.
Trầm mặc….