Cô vì tên Quân Vực kia mà muốn giết hắn.
Kiêu Lôi nhắm mắt lại, những cảnh tượng kia chảy cuồn cuộn không ngừng trong đầu hắn.
Cũng không biết sau bao lâu, cho đến khi Tô Yên quay trở lại.
Kiêu Lôi bỗng nhiên mở to mắt, hai người nhìn nhau.
Tô Yên sửng sốt.
Cô không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Không hiểu sao Kiêu Lôi lại có cảm giác bị nhìn thấu.
Hắn nhắm mắt lại, che đi cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt.
Lên tiếng
“Đưa cho tôi.”
Tô Yên giơ tay, đưa bình dinh dưỡng cao cấp cho hắn.
Kiêu Lôi nhận lấy liền mở ra uống luôn.
Tô Yên yên lặng theo dõi từng hành động của hắn.
Nửa ngày sau, cô dời ánh mắt đi chỗ khác, lãnh đạm lên tiếng
“Cậu dưỡng thương cho tốt.”
Nói xong, cô cũng không ở lại lâu mà rời đi luôn.
Rõ ràng cách nói chuyện của cô không khác gì khi trước.
Nhưng nghe vào lỗ tai Tô Kieuu, không hiểu sao lại cảm thấy không giống nhau.
Lúc trước đó, cô nói chuyện rất tự nhiên.
Nhưng từ khi đi lấy bình dinh dưỡng cho trở về, hắn lại có cảm giác cô nói chuyện vô cùng khách sáo, rất xa cách.
Cô nhận ra hắn tới sao?
Kiêu Lôi trầm mặc, có chút không xác định được.
Nhưng hắn cũng chưa biểu hiện ra điều gì quá bất thường, làm sao cô lại nhận ra được??
Bất quá chỉ một lúc sau, Kiêu Lôi liền khôi phục trạng thái bình thường.
Nhận ra thì nhận ra, đối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.
……………
” Phi hạm của trường quân đội đưa 98 học sinh đi thí luyện, đều bị Hải tặc bắt đi.”
Tin tức vừa tung ra liền làm chấn động toàn bộ người dân trêи toàn quốc.
Dám giữa ban ngày ban mặt cướp người của trường quân đội, chỉ có một chữ: TRÂU.
Việc này làm tất cả mọi người ồn ào huyên náo.
Cơ hồ là tất cả phố lớn ngõ nhỏ, đi tới đâu cũng nghe thấy mọi người đang thảo luận về vấn đề này.
Nói bắt liền bắt, nói cướp liền cướp.
Dám đối nghịch với toàn bộ người dân Tinh Tế, chính là muốn tìm chết.
Cái phi hạm to như vậy lại có thể biến mất không chút tung tích, không có manh mối gì, khẳng định sẽ điều tra ra.
Nhưng nửa tháng qua đi, cả phi hạm và gần một trăm học sinh giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, tìm thế nào cũng không thấy, không chút tin tức.
Mọi người sôi nổi suy đoán.
Thời gian đã qua lâu như vậy, hải tặc kia lại toàn những người chán sống, cần tiền không cần mạng.
Không chiếm được thứ họ muốn, khẳng định sẽ giết chết con tin.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Giết một con tin hay giết hết gần một trăm con tin, đối với bọn chúng cũng không có gì khác nhau.
Đúng vào thời điểm mọi người đang cảm thấy nhóm học sinh đó lành ít dữ nhiều thì nhóm học sinh đó liền được thả ra.
Bình bình an an xuất hiện ở chân núi phía sau trường quân đội.
Ngoại trừ hai thiếu niên thiên tài không thấy trở về.
Kỳ thật, là ba người.
Chỉ là mọi người đều tự động loại bỏ phế vật là Tô Yên ra.
Mà hai người còn lại có năng lực đứng đầu toàn trường, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng cho mọi người nghị luận.
Mọi người đều rất tò mò.
Rốt cuộc quân đội đã chấp nhận điều kiện gì của đám hải tặc kia để chúng thả người ra??
Rồi làm thế nào để đám hải tặc kia mới chịu thả mấy hai thiếu niên thiên tài của trường họ ra???
Chỉ hỏi mà không có đáp án, càng làm người dân tò mò hơn, bàn luận càng lúc càng hăng say.
Một đám hải tặc dám ngang nhiên cướp người của trường quân đội đi, quân đội cũng vô cùng đề cao việc này.
Phái không biết bao nhiêu sĩ quan, nghiệp vụ chuyên nghiệp đi điều tra.
Hơn nữa, vũ trụ Tinh Tế này có hơn nghìn cái tinh cầu.
Qua quá trình nghiên cứu phân loại, chỉ có 50 tinh cầu là thích hợp cho nhân loại cư trú.
Điều tra từng cái tinh cầu một quả thật chính là mò kim đáy biển.
Nhưng đám hải tặc kia lại vô cùng chuyên nghiệp.
Điều tra lâu như vậy cũng không có chút manh mối nào.
Thứ bọn họ muốn chính là bí dược.
Vấn đề ở chỗ, trong tay quân đội lại không hề có.
Dù có muốn đưa cũng không có mà đưa.
Thật sự nan giải đến sứt đầu mẻ trán.
Đám học sinh được thả ra, lập tức được người của trường quân đội đến thăm và dò hỏi những chuyện đã xảy ra khi bị bắt, hy vọng tìm được vài điểm đột phá, một mẻ lưới bắt gọn đám hải tặc cuồng vọng này..