Không biết có phải bị chuyện này ảnh hưởng hay không.
Ban đêm Tô Yên nằm mơ.
Cô thấy một tiểu đậu đinh lẽo đẽo đi sau mình, liên mồm gọi cô là chị.
Thanh âm giòn tan như chuông gió của cậu nhóc cứ văng vẳng bên tai Tô Yên
“Chị, chị.”
Vừa gọi vừa muốn nắm tay Tô Yên.
Kết quả, cô liền bị điện giật.
Vẻ mặt tiểu đậu đinh vô cùng thất vọng, vẫn cố chấp muốn nắm tay cô.
Sau đó, mỗi lần nhóc vừa chạm vào tay Tô Yên, cô liền bị điện giật.
Cô còn chưa kêu hay khóc gì, tiểu đậu đinh đã òa khóc trước.
Vừa khóc vừa nức nở nói.
“Em muốn ôm ôm.”
Tô Yên liền tỉnh giấc.
Đây là ác mộng sao?
Cô vừa tỉnh liền cảm thấy không đúng lắm, thiếu thiếu cái gì đó.
Bình thường, cô sẽ không xoay được người bởi vì bị Hoặc Vưu ôm chặt.
Tô Yên nghiêng đầu, trong phòng một màu đen nhánh.
Duỗi tay sờ sang vị trí bên cạnh, trống không.
Hoắc Vưu đâu?
Cô ngồi dậy, mở đèn.
“Tiểu Hoa”
“Ký chủ, có phải chị muốn tìm Hoắc Vưu đại nhân không?”
“Hắn ở đâu?”
“Lầu 3, phòng đầu tiên.”
Tô Yên chờ tỉnh táo hơn một chút rồi đứng lên đi ra ngoài.
Lầu 3, phòng đầu tiên…
Còn chưa đi lên đến tầng ba liền nghe thấy trêи đó truyền đến âm thanh huyên náo.
Khoan Dư kinh hô
“Lão đại, bình tĩnh, bình tĩnh!”
Vừa dứt lời, “ầm” một tiếng, Khoan Quả bị ném ra ngoài, ngã trêи mặt đất.
Cô ngẩn người.
Nhìn khắp hành lang một đống người nằm ngang nằm dọc đang rêи rỉ.
Tiến lên liền thấy có một vật chắn ở cửa phòng, không thể đóng lại.
Một bên cánh cửa đã rụng ra rơi xuống đất.
Nhìn vào bên trong.
Hoắc Vưu đang đứng ở đó, đồ vật bị vứt tung tóe trêи mặt đất.
Tay hắn toàn máu là máu.
Nhưng trạng thái của hắn có vẻ không giống bình thường.
Cả người tràn ngập lệ khí, lục thân không nhận*.
*Lục thân không nhận: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
Đôi mắt hắn đen nhánh quét một vòng qua những người đứng ở cửa.
Lúc nhìn đến Tô Yên, dừng lại một chút.
Sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Hắn âm trầm mở miệng
“Các ngươi tự qua đây, hay là ta qua đó?”
Vừa dứt lời, Khoan Dư hít sâu một hơi, bộ dạng tráng sĩ chịu chết bước tới trước mặt Hoặc Vưu.
Tô Yên cúi đầu nhìn đám người nằm rạp trêи mặt đất.
Lại ngẩng đầu nhìn người nào đó đang đứng trong phòng.
Hắn khẳng định có vấn đề gì đó.
Tô Yên nhấc chân muốn đi vào trong, một bàn tay liền kéo cô lại.
Nhìn sang bên cạnh, là Tô Kiêu đang mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng.
Ánh mắt hắn châm chọc
“Tình yêu tuy vĩ đại, nhưng mạng càng quan trọng.”
Tô Yên gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau đó miệng lên tiếng
“Cậu lên đi.”
Tô Kiêu trầm mặc.
Tô Yên nghiêm túc nói
“Tinh thần lực của tôi là B, cậu là S, cậu và hắn có thể bất phân thắng bại.”
Quan trọng nhất chính là, vạn nhất cô không khống chế được lực đạo, đả thương Hoặc Vưu thì làm sao bây giờ?
Tô Kiêu khoanh tay lại, cong môi, hài hước nói
“Điều gì khiến chị cảm thấy tôi sẽ nghe lời chị?”
Tô Yên nhìn hắn, giơ tay lên vỗ “bốp” một cái lên đầu cậu ta
“Đi.”
Không biết có phải đánh hắn mới có tác dụng hay không, Tô Kiêu đúng thật là đi vào trong.
Tiểu Hoa nhìn thấy, đau lòng kém chút nữa liền khóc ra
“Ký chủ, chị thật bất công.”
Đây mà là em trai ruột của chị à? Đây chính là tiểu nô tài của chị mới đúng! Vẫn là không công bằng, quá không công bằng!
Tô Yên nghe Tiểu Hoa căm giận nói, nghi hoặc
“Không nên làm như vậy sao?”
Cách này là chính nó cho nàng xem trong tư liệu, em trai không nghe lời, đánh!
Tô Kiêu vừa ra tay.
Rốt cuộc, từ trận đấu bạo lực đơn phương của Hoặc Vưu, biến một đấu một.
Lần đánh này kéo dài hơn nửa giờ, hai người đều bị thương.
Hơn nữa, thần trí Hoặc Vưu cũng dần dần tỉnh táo hơn.
Thân thể suy yếu dần.
Tô Kiêu nhướng mày.
Muốn dừng sao? Đừng có mơ.
Lúc này không tranh thủ đánh hắn.
Lần sau không biết là đến bao giờ mới có thể ngang nhiên mà đánh.
Đánh!.