Kiêu Lôi rũ mắt.
Sau đó tầm mắt bị phần bụng của Hoặc Vưu hấp dẫn.
Tên điên này không phải bị thương ở bụng sao??? Không biết là chỗ nào nhỉ??
Vừa nghĩ xong, liền nhìn thấy máu thấm ra ngoài áo hắn.
Tô Kiêu giơ tay, dồn lực đấm thẳng vào chỗ đó.
Hoắc Vưu kêu lên một tiếng.
Sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi về sau hai bước.
Hắn tỉnh táo lại, nhìn người đứng trước mặt mình.
Giơ tay che bụng lại, một tay chống lên vách tường.
Tô Kiêu lãnh đạm lên tiếng
“Tôi biết, hiện giờ khẳng định anh đang giả vờ, đánh thêm mấy cái sẽ tỉnh táo lại thôi.”
Dứt lời liền giơ tay định đánh tiếp.
Bỗng nhiên “bụp” một tiếng, một quyền hắn đánh ra không dừng lại trêи người Hoặc Vưu, mà cổ tay của hắn lại bị một bàn tay trắng nõn giữ chặt.
Tô Yên đứng ở đó, cản trở động tác của hắn.
Cô nghiêm túc nói
“Hắn sắp bị cậu đánh chết rồi.”
Tô Kiêu nghe xong, mắt trợn ngược.
Giọng điệu tràn đầy châm biếm
“Hắn yếu như vậy sao? Hắn từ trước tới giờ đều giả vờ.”
Giả vờ yếu ớt sẽ được cô đồng tình, giả vờ đáng thương sẽ được cô đau lòng.
Hắn còn diễn rất đạt nữa kìa.
Nghĩ nghĩ, Tô Kiêu lại muốn xông lên đánh cho Hoắc Vưu thêm mấy nhát.
Nhưng mà thấy bộ dạng kiên định của Tô Yên, hắn biết là mình không đánh được nữa.
Nhưng càng như vậy, hắn lại càng muốn đánh chết tên điên kia.
Tô Yên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Tô Kiêu thu hồi tay cho vào trong túi quần, không nói một lời, xoay người rời đi.
Tô Yên ôm lấy Hoặc Vưu, cúi đầu dò hỏi
“Anh thế nào rồi?”
Hoắc Vưu ngồi xổm chỗ đó, một lúc lâu sau mới ho khan một tiếng.
Che bụng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Chớp mắt liền ôm lấy Tô Yên
Hoắc Vưu ghé vào trêи bả vai Tô Yên.
“Anh bị đánh.
Đau.”
Tô Yên nhìn hắn
“Em đưa anh đến chỗ bác sĩ.”
Hoắc Vưu gật gật đầu.
Sau đó đi ba bước lại ho, suy yếu theo Tô Yên rời đi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Cẩn thận kiểm tra thêm một lần.
Các trị số sức khoẻ chỉ ở mức bình thường.
Hắn nằm trêи giường, sắc mặc suy yếu tái nhợt.
Mặc dù tình trạng tồi tệ như vậy, cũng không thể ngăn cản được việc hắn dính lấy Tô Yên.
Tô Yên đi ra ngoài lấy nước thôi mà hắn cũng sẽ liên mồm gọi Yên Yên, Yên Yên không ngừng.
Giống như sợ cô biến mất.
Cũng may bác sĩ có tiêm cho hắn một ít thuốc an thần.
Nằm một lúc liền ngủ..
Tô Yên nhìn thoáng qua cửa.
Khoan Dư vẫn đứng canh giữ ở chỗ đó, giống như không yên tâm.
Cô gỡ bàn tay Hoắc Vưu ra.
Đi ra ngoài nhìn Khoan Dư, lên tiếng
“Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Khoan Dư ngượng ngùng cười haha.
“Tô tiểu thư, chắc tiểu thư cũng nhìn thấy rồi đấy.
Lão đại nhà chúng tôi thật sự toàn tâm toàn ý yêu thương một mình ngài.”
Tô Yên chặn miệng hắn
“Vì sao hắn lại trở thành như vậy?”
“Cái này….”
Khoan Dư do dự.
Cái này là chuyện cơ mật, bất quá, nhớ tới thái độ của Hoặc Vưu đối với Tô Yên.
Hắn cân nhắc một chút, liền nói
“Trước kia lão đại đã uống một loại bí dược chưa hoàn thiện.Bí dược kia có tác dụng phụ rất mạnh.
Cứ một khoảng thời gian nhất định, lão đại sẽ bị mất khống chế như vậy.
Những lúc như thế, lục thân cũng không nhận.
Chính lão đại cũng không thể khắc chế được chính mình.”
Tình hình hiện tại đã tốt hơn rất nhiều.
Thời điểm phát hiện Hoặc Vưu sắp bùng nổ, bọn hắn sẽ đem tất cả những vật sắc nhọn cùng cơ giáp giấu đi.
Như vậy ít nhất sẽ không chết người.
Tô Yên nghe xong
“Không có biện pháp cứu hắn sao?”
Khoan Dư gật đầu
“Có.
Phải tìm được lọ bí dược còn lại, chúng tôi đang giao kèo với quân đội.”
“Quân đội?”
Khoan Dư trầm mặc nửa ngày, gật đầu hàm hồ nói một câu
“Trong quân đội có chút nhân mạch.”
Tô tiểu thư vẫn luôn không để ý tin tức, cho nên còn không biết tới chuyện mình bị hải tặc bắt cóc.
Nếu cô biết chuyện lão đại là thủ lĩnh của hải tặc ngụy trang thành học sinh trường quân đội.
Không biết liệu có chịu ở bên cạnh lão đại nữa hay không..