Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, nghi hoặc
“Muốn đi đâu?”
Cô thấy nó lén lút giống như định làm chuyện xấu vậy.
Bao tải nó kéo theo vang lên tiếng lách cách.

Tiểu Hồng theo bản năng ôm rịt lấy cái bao.

Nhưng lại sực nhớ ra đây là Tô Yên chứ không phải người ngoài.

Sau đó liền thở phào, thả lỏng toàn thân, bỏ xuống tất cả phòng bị.
“Bán lấy tiền.”
Giọng nói trẻ con của nó vô cùng cao hứng.
Tô Yên nhìn bao tải sau lưng nó
“Dùng cái này?”
Tiểu Hồng gật gật đầu
“Đúng vậy!!”
Sau đó, Tiểu Hồng gấp không chờ nổi nữa, muốn Tô Yên khen minh, liền mở miệng cái bao tải ra.

Rầm rầm!
Một đống bình dinh dưỡng màu vàng nhạt liền lăn tới chân Tô Yên.
Cô sửng sốt, nhìn Tiểu Hồng
“Em lấy ở đâu?”
Tiểu Hồng rất vui vẻ
“Ở trong cái phòng đóng kín của phi hạm a, còn có rất nhiều đồ vật quý có thể bán lấy tiền.”
Nhưng….

nhưng như thế không phải là trộm sao?
Tô Yên nhìn một vòng xung quanh Tiểu Hồng.
“Tô Cổ đâu?”
Tiểu Hồng chỉ chỉ lên đầu
“Hắn ở trêи đầu em nè.”
Vừa chỉ, Tiểu Hồng vừa lẩm bẩm
“Không hiểu sao hắn lại không muốn lấy đồ đem đi bán.”
Tô Yên nghi hoặc, dựa theo đạo lý, Tiểu Hồng rất nghe lời Tô Cổ.

Hiển nhiên, Tô Cổ biết loại hành vi này là trộm, cho nên nó mới không tham dự.
“Vậy em vì sao còn muốn bán?”
Tiểu Hồng mở đôi mắt to ngập nước, vui vẻ lên tiếng
“Cổ Vương nói, bán một ít, về sau sẽ có nhiều tiền.”
Nói cách khác, Tô Cổ là chủ mưu, Tiểu Hồng chính là quả trứng xui xẻo gánh tội.
Đang nói chuyện, cửa phòng bỗng nhiên truyền tiếng ho khan.
Tô Yên và Tiểu Hồng đồng thời nhìn qua.
Tiểu Hồng lập tức co cái đuôi lại, rụt vào trong áo choàng.

Sau đó vội vàng trốn phía sau lưng Tô Yên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Ừm, cái đuôi của nó sẽ không bị lộ chứ? Liệu hắn có thấy nó nửa người nửa yêu mà bắt lại thí nghiệm không??
Nó khẩn trương đến mức quên luôn cả bao tải yêu quý của mình.


Nửa bao tải bình dinh dưỡng cứ như vậy bại lộ trước mắt mọi người.
Quân Vực đỡ tường, từng bước đi tới bên này.
Thời điểm đi ngang qua, liếc mắt nhìn nửa bao tải bình dinh dưỡng bị đổ ra ngoài.

Sau đó cười cười hỏi Tô Yên
“Tiểu Quai muốn cái này sao?”
Hắn vừa hỏi, Tô Yên liền gật đầu
“Ừm.”
Quân Vực đi đến trước mặt Tô Yên, vòng tay ôm cô.
“Nếu Tiểu Quai muốn, có thể tìm anh mà.”
Hắn dừng một chút
“Chỉ cần em nói, anh cũng là của em, huống chi chỉ là mất thứ này?”
Tiểu Hồng đứng phía sau Tô Yên, nhỏ giọng lẩm bẩm
“Ngươi không thể bán lấy tiền, tính tình còn lớn như vậy, chẳng dùng được vào việc gì.”
Tiểu Hồng chỉ là lẩm bẩm cho chính mình nghe.

Nó đâu biết rằng hai người còn lại cũng đều nghe thấy, còn nghe đến vô cùng rõ ràng.
Tô Yên rất tán đồng, gật đầu
“Nó nói rất đúng.”
Tiểu Hoa cắt ngang
“Ký chủ, chị chỉ còn nửa giờ.”
Dứt lời, Tô Yên cúi đầu nhìn một đống bình dinh dưỡng ở dưới đất.


Cô ngồi xổm xuống, rút ra một bình.
Uống xong, lại uống tiếp một bình nữa.
Quân Vực nhìn động tác của cô, cũng ngồi xổm xuống.
“Uống cái này tốt vậy sao?”
Nói xong cũng mở ra một bình, uống một ngụm.
Tiểu Hồng mắt trông mong nhìn hai người, rồi lén lút chạy đến bên cạnh Tô Yên, mở một bình, cũng uống một ngụm.
Ừm, xác thật cũng không tệ lắm.
Sau đó Tiểu Hồng bất chấp luôn, bán hay không cũng kệ, ống trước đã.
Một bình lại một bình, càng uống càng vui vẻ.
Tô Yên nghiêng đầu nhìn Tiểu Hồng
“Uống nhanh lên, các em phải trở về không gian.”
Tiểu Hồng nghe xong, động tác càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng nó uống hết cả bao tải bình dinh dưỡng vừa trộm được, bụng tròn vo như quả bóng.

Nằm ngửa ở đó không nhúc nhích được nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận