Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Chờ đến khi Tô Yên hoàn toàn nghỉ ngơi đủ, chuẩn bị xuất viện, đã là năm ngày sau.
Vào ngày xuất viện, các phóng viên truyền hình lớn tất cả đều chen chúc mà đến.

Hôm đó, mười mấy bảo tiêu che chở cô, rõ ràng đoạn đường chỉ mất năm phút, nhưng giờ đi tận hai mươi phút mới ra được.

Tất cả đều đứng ở cửa bệnh viện, chật như nêm cối.
Chờ ở sau xe bảo mẫu, người đại diện không ngừng gọi điện thoại quở trách
“Rốt cuộc là ai lộ ra tin tức Tô Yên xuất viện? Không phải tôi đã nói gần nhất một tháng tạm dừng tất cả hoạt động rồi sao?”
Điện thoại bên kia cũng thực khó xử
“Ách……Trương tỷ, là Hoa tổng.

Ngài ấy nói nếu có nghi vấn, có thể cho Tô Yên tỷ đơn độc đi tìm hắn.”
Trong xe bảo mẫu thực an tĩnh.

Thế cho nên tiếng nói chuyện trong điện thoại rõ ràng truyền đến tai Tô Yên.
Cô mở miệng
“Không cần tạm dừng tất cả hoạt động, hoạt động đại ngôn tuyên truyền có thể tham gia.”
Trương Lệ trầm tư trong chốc lát, nhìn Tô Yên.
Nói thật, Tô Yên nguyện ý dành một ít thời gian để nghỉ ngơi, Trương Lệ đã là cảm thấy không thể tưởng tượng.

Trước kia đều là cưỡng chế bắt cô nghỉ ngơi.

Nhưng mà nghỉ không đến ba ngày, cô lại bắt đầu tiếp tục làm việc liên tục.
Đúng thật là ý chí vượt qua thử thách của Tô Yên phải vượt trội thì mới có thể làm việc điên cuồng với một thân thể yếu ớt như vậy.
Sau đó Tô Yên bị đưa về chung cư, ở tại lầu 21 của một tiểu khu xa hoa.


Nơi đây độ bảo mật và an toàn cực cao.
Cô mở ra cửa nhà mình, đi vào trong.
Trương tỷ đưa cô đến dưới lầu liền đi rồi.
Trong nháy mắt đi vào, phản ứng thứ nhất của Tô Yên là, sạch sẽ.
Quá sạch sẽ đến trống rỗng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Đồ gia dụng bàn ghế sô pha còn có lớp bọc ở bên ngoài.

Trong phòng bếp càng là sạch sẽ dọa người.

Đừng nói nồi chén gáo bồn, chính là một đôi đũa đều không có.
Duy nhất có dáng vẻ người ở cũng chính là phòng ngủ.

Đi vào trong là đệm chăn thuần trắng sắc.
Tủ quần áo trắng treo 3 bộ quần áo, trong đó hai bộ là áo ngủ.
Ân.

Cứ như vậy, cái gì đều không có.
Tô Yên ngồi ở mép giường nghỉ ngơi trong chốc lát.

Tiếp đó liền thả Tô Cổ cùng Tiểu Hồng ra.
Một giờ sau, Tiểu Hồng trêи người quàng một cái khăn trải giường, thả đuôi to nơi nơi chạy.
Thấy phòng ở lớn như vậy, trống như vậy, nó tui vẻ thực a.

Chạy khắp nơi tán loạn, chơi vui vẻ vô cùng.

Tô Cổ cùng Tô Yên ngồi ở bàn cơm trong phòng bếp.

Đồ ăn trưa cô gọi vừa mới tới.
Tô Cổ ăn xong, ngẩng đầu gọi
“Lại đây ăn cơm.”
Tiểu Hồng vốn dĩ không nghĩ qua đó.

Nó còn chưa có chơi đủ đâu.
Chỉ là……..Nháy mắt, cái đuôi đã bị đông cứng.

Tiểu Hồng lập tức liền thành thật.

Giọng nói not nớt vang lên
“Hừ, ăn liền ăn.”
Nói xong, nó lắc lắc cái đuôi, nhưng lớp băng kia vẫn ở chỗ đó.
Nó phun ra một ngụm lửa.

Hmm, vẫn là lửa dùng tốt.

Tiểu Hồng ngẩng đầu, mắt trông mong xem qua.
Tô Cổ cầm theo một phần cơm, đi đến trước mặt nó.
“Ăn”
Tiểu Hồng mê mang
“Nhưng mà ta không biết dùng đũa.”
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng, ánh mắt càng ngày càng lãnh đạm.
“Nói xem, ngươi cùng phế vật có cái gì khác nhau không?”
Vốn là châm chọc nói, kết quả Tiểu Hồng thật đúng là nghiêm túc nghĩ nghĩ.

Sau đó trả lời
“Ta ăn nhiều hơn phế vật.”
Tô Cổ nghe, an tĩnh lại an tĩnh.
Sau đó hắn cầm lấy đũa, bắt đầu tiến hành giáo huấn.

Chuyên môn chọn cà rốt rau xanh, từng miếng từng miếng đút cho Tiểu Hồng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận