Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Khi cô đi vào phòng y tế, vừa vặn nghe được giáo viên y tế đang nói chuyện cùng một học sinh ngồi ở trêи ghế
“Em muốn cái này?”
Người nọ trầm mặc.
“Băng keo cá nhân?”
Người nọ vẫn là trầm mặc.
“Băng gạc??”
Người nọ như cũ trầm mặc.
Sau khi lặp lại lần thứ mười, giáo viên thở dài.

Không được, học sinh thời nay quá khó theo, đau đầu quá.
Tô Yên gõ gõ cửa
“Bác sĩ.”
Giáo viên ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy Tô Yên liền sửng sốt.

Theo sau chỉ vào cô, lắp bắp nói
“Cô cô cô là vị kia, vị minh tinh kia??”
Tô Yên gật đầu
“Đúng vậy.”
Sau đó cô nói
“Em trai tôi bị thương, cô có thể băng bó cho hắn không?”
Giáo vừa gật đầu, vừa nhìn Tô Yên
“Có thể, có thể.”
Nói xong thì đi đến trước mặt Tô Kiêu Lôi, nhìn kỹ một chút vết thương trêи người hắn
“Không có gì đáng lo, tôi cho cậu thuốc bôi.”
Nói rồi dẫn Tô Kiêu Lôi đến mép giường.

Giáo viên mở miệng
“Không nghĩ tới cô ở bên ngoài so với trong TV còn gầy, còn xinh đẹp hơn.”
“Ân”
Tô Yên lên tiếng.
Lực chú ý của cô dừng ở nào trêи người thiếu niên ngồi trêи ghế không nói lời nào.
Đồng phục xám trắng trêи người đều đã dính bẩn, đầu còn đội mũ màu đen của cô.

Thiếu niên cúi đầu, không nói một lời.
Tô Yên đi qua.

Nghiêm túc mở miệng
“Anh bị thương?”
Thiếu niên nghe được giọng cô, ngẩng đầu lên.
Lông mi cong dài rung rung, môi giật giật.

Hơn nửa ngày vẫn không nói được một câu.
Tô Yên chú ý đến miệng vết thương ở trêи tay hắn.

Có vẻ là cùng những người đó xung đột, trong lúc vô tình gây ra.
Cô lấy cồn i-ốt ở trêи bàn qua.

Cầm mẩu bông lau cho hắn vài cái.
Cố Ngu muốn trốn tránh.

Nhưng cũng không biết vì cái gì, mới rụt một chút liền không động nữa.

Cứ ngoan ngoãn để Tô Yên bôi thuốc cho hắn.
Cô cầm một miếng băng keo cá nhân, dán thật tốt cho hắn, nói
“Về sau cẩn thận một chút.”
Một màn này thành công ánh vào trong mắt Tô Kiêu Lôi ở trêи giường bệnh.
Cô chị gái này sợ là nhặt được.

Hắn bị trọng thương như vậy, cô còn có vẻ không nhìn thấy.

Người kia bị xát có chút da, chị hắn đều thấy rõ ràng.
Tiểu Hoa trầm mặc.

Em trai này chỉ sợ lại là một bắp cải thìa.
Thật lâu thật lâu lúc sau.

Chỉ nghe được giọng nói Cố Ngu khàn khàn, rất nhỏ
“Mũ, bị bẩn.”
Tô Yên không nghe rõ hắn nói gì.

Nghi hoặc
“Cái gì?”
Cố Ngu động động môi, lại không nói gì nữa.

Sau đó nâng mũ lưỡi trai trong tay lên.
Đây là cái mũ của hắn bị rơi trêи mặt đất, dính bẩn.

Cho nên cô mới lấy mũ của mình đeo cho hắn.
Cô tiếp nhận lấy mũ, chớp chớp mắt.

Vừa nhấc đầu liền đối diện với đôi mắt của người kia.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Dưới cái nhìn hết sức chăm chú của hắn.

Tô Yên phủi phủi cái mũ kia.
“Như vậy?”
Cố Ngu lắc đầu.
Tô Yên chờ hắn nói chuyện.

Thật lâu lúc sau, Cố Ngu mới chậm rì rì mở miệng
“Giặt giặt.”
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc, cô đã phát hiện ra.

Đại khái hắn có một ít vấn đề.

Nói chuyện rất chậm.

Phải cực kì có kiên nhẫn mới có thể giao lưu.
Lần đầu tiên gặp nhau, cô còn tưởng rằng hắn không muốn nói chuyện cùng mình.
Tô Yên gật đầu
“Được.”
Sau đó, cô hỏi
“Trả mũ cho anh bằng cách nào?”
Cố Ngu hơn nửa ngày cũng nói không nên lời, vẫn luôn trầm mặc.
Cô lấy một tờ giấy, viết một chuỗi số điện thoại.
“Đây là số của em, anh có thể gọi điện thoại cho em.”
Cô đưa ra.
Cố Ngu có vẻ phản ứng chậm với mọi thứ xung quanh.

Một hồi lâu sau mới giơ tay tiếp nhận tờ giấy kia.
Sắc mặt hắn tái nhợt, buông hạ lông mi che khuất đôi mắt.

Giọng nói khàn khàn yếu ớt
“Được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui