Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Nửa giờ sau, có tiếng chuông cửa leng keng reo lên, cô ra mở cửa.
Tô Kiêu Lôi một tay cầm một bộ quần áo nam, một tay cầm theo cặp sách, xuất hiện ở cửa nhà Tô Yên.
Cô nói
“Cảm ơn”
Sau đó cầm lấy quần áo nam trong tay hắn rồi đi vào phòng ngủ.
Tô Kiêu Lôi không rời đi, bởi vì hắn rất muốn biết người đàn ông nào đã thành công vào ở nhà chị gái hắn.
Mấy hôm trước trời tối như thế, chị gái hắn không có chút ý thức nào việc em trai mình có thể gặp nguy hiểm mà đuổi hắn đi đấy.
Tô Yên đưa xong quần áo, đi ra hỏi
“Ăn sáng chưa?”
Tô Kiêu Lôi gật đầu
“Ăn rồi.”
Nói xong, hắn đợi trong chốc lát nhưng người kia còn không đi ra.
Bèn mở miệng
“Em đi đây.”
Tô Yên ra tiếng
“Lại chờ một lát.”
“Em sắp đi học muộn.”
Tô Yên gật gật đầu
“Nếu em muốn chị giải thích cho thầy giáo, chị sẽ giúp.”
Khó có khi Tô Yên lại muốn giúp mình như thế.

Tô Kiêu Lôi dừng bước chân
“Chị muốn làm cái gì?”
Tô Yên nhìn về phía phòng ngủ.

Cuối cùng Cố Ngu cũng chậm rì rì đi ra.
Cô mở miệng
“Cùng hắn đi học.”
Ngay khi nhìn thấy Cố Ngu.

Tô Kiêu Lôi đã đứng im bất động.

Tầm mắt không ngừng quét qua quét lại giữa Tô Yên cùng Cố Ngu.
Thật lâu sau, Tô Kiêu Lôi nhíu mày mở miệng
“Chị bao dưỡng cậu ta?”
Tô Yên còn chưa kịp mở miệng.

Hắn lại nói một câu
“Bao dưỡng trẻ vị thành niên là phạm pháp đấy, chị gái.”
Từ phòng ngủ chị gái hắn đi ra lại là bạn học của hắn.

Còn có cái gì chấn động hơn được nữa không?? Cô không thể tìm người lạ được sao?? Nhất thiết phải là người mà hắn nhìn một cái là nhận ra??
Tô Yên nhìn Tô Kiêu Lôi, thực nghiêm túc nói
“Chỉ ngủ ở chỗ này một giấc, không có xảy ra chuyện gì cả.”
Tô Kiêu Lôi nghe, tam quan vỡ vụn dần dần khôi phục, lý trí cũng đã trở lại.
Cẩn thận suy nghĩ.

Cũng đúng, người bạn học này hắn cũng biết.

Nghe nói là người câm, cả ngày ngây ngây ngốc ngốc.

Trừ bỏ học giỏi, lớn lên có chút đẹp trai thì không còn mặt nào đáng khen nữa cả.

Có lẽ xác thật chỉ ở chỗ này ngủ một đêm mà thôi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Kiêu Lôi gật đầu.
“Được, đi thôi.”
“Hắn còn chưa ăn sáng.”
Thân thể Tô Kiêu Lôi lại lần nữa cứng đờ.

Chờ đến lúc hắn quay đầu lại, Cố Ngu đã ngồi ăn cơm.
Tất nhiên bữa sáng này là trợ lý mang đến cho Tô Yên.
Chờ đến khi mọi chuyện đã xong, khi ra khỏi nhà, Cố Ngu cứ ba bước quay đầu một lần.
Tô Kiêu Lôi nhìn bộ dáng thằng nhãi này.

Trong lòng yên lặng nghĩ, người này không phải là coi trọng chị hắn đi?
Dọc theo đường đi Tô Kiêu Lôi chỉ nói một câu
“Chị của tôi sẽ gả cho một người nói chuyện nhanh nhẹn.”
Cố Ngu nghiêng đầu, liếc Tô Kiêu Lôi một cái.

Thật lâu sau, Cố Ngu chậm rì rì nói
“Tôi biết rồi.”
Tô Kiêu Lôi nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Phản ứng đầu tiên là, hóa ra tên này này không bị câm.
Tiếp theo lại hỏi
“Cậu vẫn luôn giả câm?”
Cố Ngu nghe, mờ mịt chớp mắt, lắc đầu.
“Cậu còn nói không có?”
“Không muốn, nói chuyện.”
Hắn nói mỗi một câu, Tô Kiêu Lôi đều cảm thấy thằng nhãi này có phải chờ hắn nói hết chuyện rồi mới nói xong một câu hay không?
Lúc sau, Tô Kiêu Lôi hỏi lại hắn.
Cố Ngu liền im lặng, bày ra bộ dáng không muốn nói chuyện.

Một đường trầm mặc đến trường học.
······
Hai người đi được không lâu, Tô Yên liền nhận được cuộc gọi của người đại diện Trương Lệ.
Cô tiếp máy
“Alo?”
Trương Lệ mở miệng
“Tiểu Yên à, trước đó không phải em quyết định tham gia gameshow sao?”
“Ân”
“Vậy đến đây chúng ta thương lượng một chút, xem ý kiến của em thế nào.”
“Được, địa chỉ ở chỗ nào?”
“Nhà hàng Thủy Thượng Âm Nhạc trêи đường Sinh Nguyên.”
“Được.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui