Hai canh giờ, mất nhiều máu như vậy mà vẫn còn thở, con rắn này mạng cũng lớn ghê.
Nàng ngồi xổm xuống xem vị trí bị thương nặng nhất của Xà Nam.
Là ở gáy, hình như bị rách ra.
Nàng lật nó lại, da rắn phía sau lưng nó đều đã bị mài mòn, máu me nhầy nhụa, trông vô cùng thảm.
Tiểu Hồng lặng lẽ buông lỏng bàn tay, giống như biết mình làm hỏng chuyện, vội vàng lùi ra sau một bước, muốn tìm một chỗ để trốn đi.
Tìm nửa ngày cũng không tìm được, lúc này mới nhớ ra, trước kia nếu xảy ra chuyện gì, nó chỉ cần trốn sau lưng Tô Cổ là được, hắn đều sẽ giúp nó xử lý tốt.
Nhưng, Tô Cổ đã đi ngủ đông mất rồi, chỉ còn lại có một mình nó.
Nhưng… nó không hề biết con rắn này lại yếu ớt như vậy, không thể kéo đi.
Từ trước đến giờ nó cũng không bị thương, cũng rất ít khi chảy máu, đừng nói chỉ là cục đá ném qua, dù có là đao đâm kiếm chém, nó cũng không chảy máu.
Năm đó bị một tên thúi tha chọc thủng cái đuôi, đều đã qua rồi.
Hiện tại, da nó dày tới mức nó cắn cũng không thủng.
Ừm, rất cường đại.
Tô Yên chưa từng vào vai bác sĩ thú y, thế cho nên cũng không biết phải làm sao.
Nên cứu nó như thế nào?
Nàng hỏi Tiểu Hồng
“Tiểu Hồng, nên cứu con rắn này thế nào?”
Nàng nói nửa ngày cũng không nghe thấy tiếng trả lời.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Hồng rối rắm đứng đó cầm lấy cái đuôi, đắm chìm vào thế giới của riêng nó.
Tô Yên lại gọi
“Tiểu Hồng?”
Tiểu Hồng ngẩng đầu, lập tức nói
“Yên Yên, em không biết nó lại yếu ớt như vậy, em cũng không muốn vậy!!”
Giọng nói của nó còn có chút hoảng loạn.
Tô Yên nhìn nó, lên tiếng
“Em cảm thấy chuyện này là mình làm sai sao?”
Tiểu Hồng do dự một chút rồi gật gật đầu.
“Nhẽ ra em nên nhẹ tay với nó hơn một chút.”
Nếu cho Tiểu Hồng một cơ hội nữa, Tiểu Hồng hứa sẽ xuống tay nhẹ nhàng hơn.
Tô Yên nghiêm túc nói
“Nếu em cảm thấy áy náy, biết mình đã làm sai thì nên nói xin lỗi.”
Tiểu Hồng mê mang, sau đó chậm rì rì mở miệng
“Thật xin lỗi.”
Nói xong, nó mới hỏi
“Em làm sai rồi sao?”
Tô Yên lắc đầu
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Nó là kẻ địch, nhưng ta muốn hỏi nó một vài chuyện.
Cho nên, chỉ cần nó còn thở, còn nói chuyện là được.
Nói như vậy thì em không sai.”
Tiểu Hồng nghe xong, lập tức vui vẻ ôm lấy cái đuôi của mình âu yếm.
Vui quá, nó không làm sai nha~.
Không cần hỏi cũng biết nó đang rất vui vẻ.
Tiểu Hoa nói
“Ký chủ, căn cứ vào các tư liệu, vết thương trí mạng của loài rắn là vị trí bảy tấc.
Cho nên, chỉ cần nó không bị thương ở vị trí đó, thì vết thương ở những nơi khác một thời gian sau sẽ tự lành.”
Tô Yên nghe xong, cúi đầu nhìn Xà Nam.
Tiểu Hoa nói hẳn là đúng, vậy thì nàng cũng không cần cứu nó, nghe Tiểu Hoa là được.
Sau đó liền mặc kệ Xà Nam nằm trêи mặt đất.
Nàng dựa vào cây đại thụ, chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát.
Đúng lúc này, ở phía xa xa bỗng nhiên truyền tới tiếng đàn tranh.
Tiếng đàn trầm bổng trong cảnh đêm như vậy, vô cùng hợp ý.
Nghe một hồi, Tiểu Hồng cảm thấy có chút buồn ngủ, sau đó tung tăng chạy đến bên cạnh cây đại thụ, lát sau liền ngủ luôn.
Tô Yên cũng nhắm hai mắt lại, tiếng đàn vẫn réo rắt như gần như xa, rồi không biết đã ngừng lại từ lúc nào.
Một dáng người mang theo ánh trăng, dạo bước đi tới.
Quần áo đỏ rực thêu họa tiết bằng tơ vàng, chân đeo ủng màu đen viền vàng, cổ áo mở rộng, ăn mặc vô cùng lỏng lẻo, giống như chỉ cần kéo nhẹ một cái, quần áo liền rơi hết ra.
Là một nam nhân, hắn dùng một cây trâm cài cố định búi tóc đen sau đầu, khuôn mặt kinh diễm tuấn mỹ, xuất hiện trước mặt Tô Yên..