Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Trêи đầu là dải ngân hà lộng lẫy, vô cùng choáng ngợp.

Trăng tròn màu đỏ ngoài cổng lớn như vậy, vào đến đây cũng không còn nhìn thấy nữa.

Nơi này không hề dọa người giống như dự đoán, mà mang theo một loại cảm giác cảnh đêm yên ả.

Hai bên con đường đều là hoa bỉ ngạn đang lay động theo làn gió, từng đóa hoa nở rộ cực kỳ quyến rũ, mỹ diễm.

Từng mảng, từng mảng hoa vô cùng hấp dẫn ánh mắt, làm cho người ta không thể rời mắt đi được.

Tô Yên ngẩng đầu vừa nhìn vừa đi, khó có khi được nhìn thấy một cảnh đẹp kinh diễm đến như vậy.

Một giây sau, Tô Yên liền cảm thấy có ngón tay chạm vào cằm mình.

Tô Yên nhìn sang, Quân Vực mở miệng
“Nơi này có cái gì mà đẹp, còn chẳng đẹp bằng ta.


Tô Yên cũng không nói gì, tiếp tục đỡ hắn đi vào bên trong.

Lúc này, Tô Yên lại chủ động hỏi chuyện hắn
“Vì sao chàng không muốn ta vào trong này?”

Quân Vực nhắm hờ mắt, câu môi
“Hửm?”
Yết hầu lăn lộn, phát ra âm thanh, giống như nghe không hiểu điều Tô Yên vừa hỏi.

Tô Yên cúi đầu, rất nghiêm túc nói
“Chàng không muốn ta tới chỗ này.


Quân Vực ngước mắt nhìn nàng, hắn bất đắc dĩ
“Tiểu Quai dễ bị lừa như vậy, nhỡ bị người ta lừa đi thì phải làm thế nào bây giờ?”
Tô Yên không hỏi lại, rõ ràng là hắn không muốn nói.

Đi sau Tô Yên còn Tô Cổ và Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi, nhìn lên không trung, chỉ cảm thấy cảnh sắc trong này thật đẹp.

Nhìn một lúc, liền cảm thấy có chút mơ hồ, sau đó nó phun lưỡi rắn phì phì
“Tê tê tê tê tê”
Thật nhiều con bướm nhỏ a.

Nó quăng tới quăng lui cái đuôi muốn nhảy lên bắt con bướm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.

com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Cổ cúi đầu nhìn nó.

Tiểu Hồng giãy giụa càng ngày càng lợi hại, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của Tô Cổ.

Tô Cổ ngẩng đầu, nhìn trêи bầu trời, chỗ nào có bướm?
Hắn nhìn lên một lát, lại cúi đầu xuống.

Sợ là con rắn ngốc này nhìn chằm chằm không trung lâu quá, bị trúng mê thuật rồi.

Tô Cổ nắm chặt cái đuôi Tiểu Hồng, quăng nó vài nhát.

Tiểu Hồng đơ trong chốc lát, tiếp tục
“Tê tê tê tê tê”

Con bướm, con bướm, con bướm.

Liên tiếp ở đằng kia kêu con bướm con bướm.

Tô Cổ lần này dùng lực, nhân tiện còn đập cho nó hai phát.

Lúc này Tiểu Hoa mới thành thành thật thật.

“Ọe!!”
Bị Tô Cổ quăng đến xây xẩm mặt mày, cảm giác như đang say xe vậy.

Nhưng trước đó Tiểu Hồng ăn phải thạch tín, bị tiêu chảy, trong bụng vốn dĩ chẳng còn gì, hiện giờ nó nôn ra, ngoại trừ nước miếng vẫn là nước miếng.

Tuy rằng bị tác dụng phụ, nhưng nhìn qua, Tiểu Hồng đã trở về trạng thái bình thường.

Nó suy yếu ghé vào trong tay Tô Cổ,
“Tê tê tê tê tê”
Vừa mới… nhìn thấy con bướm nhỏ.

“Nhắm mắt lại, không cần nhìn.


Sau đó, Tiểu Hồng ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

Tô Cổ ngẩng đầu lên, phát hiện không thấy Tô Yên và Quân Vực đâu nữa.

Quay đầu nhìn về phía sau, con đường đang sụp đổ dần, đá rơi ầm ầm xuống dưới.


Cúi đầu nhìn, không biết Tiểu Hồng đang nằm trong lòng bàn tay nó đã chạy đi đâu mất rồi.

Mặt đất đang sụp dần, không trung trở nên phá lệ quỷ dị, một vầng trăng tròn đỏ tươi như máu cũng không biết xuất hiện từ lúc nào, treo ngay trêи đầu, nhìn vô cùng dữ tợn.

Chỉ qua vài nhịp thở, mặt đất xung quanh chỗ Tô Cổ đứng đã sụp đổ sạch sẽ, hắn đứng lơ lửng giữa không trung, xung quanh không còn bất cứ vật gì.

Tô Cổ bị giữ lại.

…….

Tô Yên vốn đang đỡ Quân Vực đi vào bên trong.

Đi được một lúc, nàng phát hiện Quân Vực không nói chuyện với mình nữa.

Nghiêng đầu sang nhìn hắn.

Một người mặc y phục trắng thêu hoa văn bằng tơ vàng, da thịt trêи người nứt vỡ, vết thương chằng chịt khắp người, lộ ra một nửa thân thể vô cùng đáng sợ.

Trêи mặt người đó loang lổ máu tươi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận