Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Lúc Tô Yên chạm vào miếng vải kia, cảm thấy có chút ẩm ướt, nhưng nơi này quá tối tăm nên không nhìn rõ được.

Sau đó, lực chú ý liền bị một thiếu nữ ở bên trong hấp dẫn.

Nàng ta mặc một chiếc váy đen dài, để chân trần, ở mắt cá chân trắng nõn còn có hoa văn rất phức tạp, có vẻ vô cùng thần bí.

Đầu tóc thiếu nữ rối tung, ngồi xổm trong một góc.

Ngục giam to như vậy mà chỉ có một mình nàng ta.

Thiếu nữ vẫn tiếp tục cười.

Một hồi lâu sau mới để ý tới sự xuất hiện của Tô Yên.

Nàng ta ngẩng đầu lên, là một gương mặt trắng nõn.

Không, không phải trắng nõn, mà là trắng bệch, giống như không có chút máu nào, trắng xám giống như người chết.

Khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo, đôi mắt mở lớn nhìn Tô Yên.

Đôi môi nàng đỏ rực như hoa hồng, đỏ đến mức dọa người.

Nàng ta ngồi xổm ở chỗ đó, nhìn chằm chằm Tô Yên, vô cùng tò mò.

Nếu có thể nói một thứ trêи người nàng ta có thể làm người ta nhớ kỹ, chính là cặp mắt kia.

Một bên đen nhánh, một bên trắng xám.

Lúc Tô Yên lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của thiếu nữ, trong đầu hiện lên ba chữ “Người Bất Tử”.

Biểu tình của thiếu nữ méo mó, lực chú ý dừng lại trêи vết thương của Tô Yên.

Sau đó mở miệng
“Xin chào a.


Tô Yên gật đầu
“Xin chào.


Thiếu nữ nhẹ hô một tiếng rồi đứng lên, đi ra từ trong góc tối.

Sau đó phồng mồm, chỉ ra phía sau lưng Tô Yên
“Hình như có người muốn giết ngươi.


Vừa dứt lời, sau lưng Tô Yên xuất hiện bốn người mặc áo đen, tay cầm lưỡi hái, từng bước ép sát, sát khí mười phần.

Tô Yên xoay người.

Thiếu nữ trong lao ngục có lòng tốt chỉ điểm
“Cây trâm trêи đầu ngươi, có lẽ là vật duy nhất có thể đả thương bọn họ.


Váy đen dài trải trêи mặt đất, thiếu nữ đứng ở giữa ngục giam, phảng phất như một đóa hoa hồng đen kiều diễm.

Sau thời gian một chén trà nhỏ.

Phanh!
Tô Yên đánh bại Người Bất Tử cuối cùng.

Dù hắn không chết, nhưng cũng không còn năng lực để phản kϊƈɦ nữa.

Tô Yên còn chưa kịp hỏi, sau lưng lại truyền đến âm thanh của thiếu nữ.

“A, không thú vị chút nào.


Giọng điệu nhẹ nhàng, nhàm chán lại không chút kiên nhẫn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.

com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên quay đầu lại, chỉ thấy dưới chân thiếu nữ có một đống dây đằng màu đen đột ngột chui lên từ mặt đất, đan xen, biến ảo trở thành một cái vương tọa màu đen, mang theo gai nhọn, sa đọa lại hắc ám.

Thiếu nữ ngồi lên vương tọa.

Tô Yên nhìn thiếu nữ, cảm thấy đôi môi của nàng ấy càng thêm đỏ tươi.

Nữ tử chán đến chết, cẳng chân trắng nõn lắc lư
“Ngươi ở lại nơi này đi, đừng đi nữa.


Nàng ta mở miệng nói ra một câu như vậy.

Giọng điệu nhẹ nhàng, giống như những lời nàng ta nói ra, người khác đều phải làm theo vậy.

Tô Yên cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.

Mà người thiếu nữ đối diện kia cũng có cảm giác tương tự như vậy.

Chỉ nghe nữ tử hỏi một câu
“Có phải chúng ta đã từng gặp qua nhau không? Vì sao ta lại cảm thấy ngươi quen mắt đến như vậy?”
Nữ tử lẩm bẩm, Tô Yên cũng an tĩnh lại.

Hai người đối diện.

Không biết từ khi nào, máu của Tô Yên nhỏ giọt xuống đất, chảy vào trong ngục giam.

Khi chạm vào bụi gai màu đen kia, tức khắc, đôi mắt Tô Yên hiện lên kim quang.

Mà nữ tử kia, khuôn mặt tái xanh như màu lá, không còn chút máu, ngay cả con ngươi duy nhất màu đen kia cũng biến thành màu trắng xám.

Nử tử ngồi trêи vương tọa bằng bụi gai.

Hai người đối diện với nhau.

Sau đó, thiếu nữ cười lớn
Cẳng chân lắc lư
“Hóa ra là cô a.


Nàng ta lẩm bẩm một câu.

Tô Yên không nói gì.

Thiếu nữ cúi đầu đùa nghịch ngón tay màu trắng xám của mình.

Mái tóc rũ xuống, che kín khuôn mặt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui