Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Thiếu nữ nhỏ giọng nói
“Ta nghe được nhịp đập trái tim của cô.”
Lúc thiếu nữ nhỏ giọng nói chuyện, phía sau nàng ta lặng lẽ xuất hiện thêm 6 người áo đen.
Tô Yên nói
“Ta tên Tô Yên.”
Thiếu nữ đung đưa hai chân, không trả lời mà tiếp tục ngồi đó lầm bầm một mình
“Ta cũng muốn có một trái tim biết đập giống cô.”
Vừa nói, thiếu nữ vừa vuốt ve lên ngực mình.
Nơi đó, không có gì cả.
Một lúc sau, thiếu nữ rốt cuộc mới ngẩng đầu lên.
Những người áo đen quỳ rạp xuống.
Thiếu nữ ngồi trêи vương tọa, giống như là nữ vương sa đọa trong thế giới hắc ám này vậy.
Nàng ta hé môi
“Con người của ta quang minh chính đại.

Nếu có một ngày, cô muốn ta giúp cô, ta chỉ có một điều kiện.

Đó chính là quả tim của cô.”
Dứt lời, thiếu nữ mới chậm rãi phun ra hai chữ
“Nam Nhiễm.”
Nàng ta vừa nói ra tên của mình, nơi mắt cá chân bỗng phát ra ánh sáng.
Thiếu nữ càng cười rạng rỡ hơn.
Tô Yên nói
“Ta muốn đi ra ngoài.”
Thiếu nữ gật đầu
“Đi ra ngoài? Cô tới Minh Giới chính là muốn đi ra ngoài sao?”
Sau đó Nam Nhiễm chỉ vào một ngục giam bên cạnh đó
“Bên đó chắc sẽ có thứ cô muốn.”
Tô Yên nhìn nàng ta, vẫn không động đậy.
Nam Nhiễm lắc lắc đầu
“Không tin ta?”
Tô Yên gật đầu
“Không tin.”
Nam Nhiễm tặc lưỡi hai tiếng, vung vẩy hai chân, dựa vào ghế trầm ngâm một chút.
Hình xăm ở mắt cá chân nàng ta vẫn luôn phát ra ánh sáng đen, Nam Nhiễm giống như không phát giác ra.
Nửa ngày sau mới nói
“Hai chúng ta, chắc là đến lúc chết cũng không có cơ hội gặp nhau nữa.”
Tô Yên nhìn nàng ta, Kim quang trong đôi mắt dần ảm đạm đi.
Nam Nhiễm nhìn tay mình
“Ta ở Minh Giới, cô lại ở Cửu Trọng Thiên.

Cô sống tốt, ta sẽ sống không tốt.

Ta sống tốt, cô lại đau đớn muốn chết.

Cô làm Chủ Thần hai vạn năm, ta liền bị nhốt ở chỗ này hai vạn năm.”
Nam Nhiễm nhìn Tô Yên, nói từng chữ từng chữ
“Tô Yên đại nhân, cô không phát hiện từ lúc cô xuất hiện, hình xăm ở mắt cá chân ta vẫn luôn sáng sao? Cô muốn tiếp tục ở đây làm ta đau đến chết sao?”
Nói xong, nàng ta quơ quơ chân.

Hình xăm trêи mắt cá chân vẫn đang tỏa ra ánh sáng màu đen.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên
“Ta muốn tìm Quân Vực.

Nói chính xác cho ta cách rời đi.”
Nam Minh bĩu môi
“Chỗ đó.”
Tô Yên đứng yên, nàng nói
“Ta sẽ nhặt xác cho cô.”
Nam Minh “xì” một tiếng, kéo chiếc váy dài, lộ ra cặp đùi màu trắng xám thẳng tắp.
“Con người của ta từ trước đến nay đều quang minh chính đại, cũng không nói dối.”
Tô Yên trầm mặc nhìn nàng ta.
Nam Minh bị Tô Yên nhìn chằm chằm, thản nhiên duỗi tay vén tóc lên, lộ ra chiếc cằm tinh xảo.
“Đánh với ta một trận, cô thắng, ta liền nói cho cô.”
Tô Yên gật đầu
“Được.”
Nam Minh lười nhác dựa người vào lưng ghế, nâng ngón tay
“Lên!”
Vừa dứt lời, sáu người áo đen quỳ đằng sau lập tức đứng lên công kϊƈɦ về phía Tô Yên.
Sau sáu người áo đen, từng đám từng đám liên tiếp xuất hiện phía sau, tiến thẳng về hướng Tô Yên đang đứng.
Tiểu Hoa ngơ ngác
“Ơ! Ký chủ, nàng ta, nàng ta không phải nói muốn đánh với chị một trận sao? Không phải nàng ta nói mình quang minh chính đại sao? Tiểu nhân bỉ ổi!”
Tiểu Hoa là nói cho Tô Yên nghe, hơn nữa, bình thường nó nói chuyện cũng chỉ có một mình Tô Yên nghe thấy.
Không hiểu vì sao, Nam Nhiễm liếc mắt nhìn cây trâm trêи đầu Tô Yên, nói
“Còn nói lời vô nghĩa, lão tử sẽ bẻ gãy ngươi.”
Giọng nói của nàng ta trầm trầm, mặt biến sắc, thành công làm Tiểu Hoa ngậm miệng im thin thít.
Ô ô ô ô ~
Ký chủ, cầu bảo hộ!!!.
Tô Yên giao chiến với một đám Người Bất Tử..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui