Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Làm người ta hãm sâu vào mà không thể tự thoát ra.
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng.
Cái thứ này vô tâm vô phế, trừ bỏ ăn hoa chính là bắt bướm.
Mê thuật kia, chỉ sợ là vô dụng với nó.
Cái này gọi là gì?
Đồ ngốc có phúc của đồ ngốc sao?
Đang nghĩ, Tiểu Hồng bỗng nhiên bẹp một cái, héo rũ.
Nâng cái đuôi lên, dùng đôi mắt to ướt át nhìn Tô Cổ
“Cổ Vương, cái đuôi của ta đau quá.”
Chỉ thấy có ánh sáng đen tỏa ra quanh đuôi của nó, chính là do mảnh Minh Thạch nó đã nuốt nhầm phải.
Đúng lúc này, bầu trời lập tức tối sầm lại, một ít đá vụn tụ tập ở trêи không trung cũng tỏa ra ánh sáng màu đen giống như cái đuôi của Tiểu Hồng.
Mấy cục đá đó tạo thành hình dạng của một hòn đá nhưng vẫn khuyết mất một góc.
Bởi vì mảnh vỡ cuối cùng đang nằm trong đuôi của Tiểu Hồng, mà Tiểu Hồng lại đến Minh Giới, nên nó lại càng thêm đau đớn.
Đau đến mức Tiểu Hồng thiếu chút nữa không cần cái đuôi này nữa.
Tô Cổ duỗi tay ôm lấy nó.

Sau đó, thoáng dùng sức ở cái đuôi của Tiểu Hồng.
Chớp mắt, cái đuôi Tiểu Hồng xuất hiện một tầng băng.
Hình như có chút tác dụng, ít nhất Tiểu Hồng cũng không rầm rì kêu đau nữa, còn rất có tinh thần mà ngắm nghía cái đuôi, chốc chốc lại ngước lên nhìn những viên đá vụn bên trêи đầu.

Thậm chí còn không ngại ngùng mà phát huy tinh thần hiếu học với Tô Cổ, mở miệng hỏi
“Cổ Vương, những cục đá đó chính là Minh Thạch sao?”
Tô Cổ nghe nó nói xong, có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới cái đầu ngốc này của nó còn có thể đoán ra được mấy cục đá kia là Minh Thạch.
Tiểu Hồng lại nói tiếp
“Chúng nó giống như rất muốn cái đuôi của ta vậy, còn muốn hút ta lên trêи đó.”
Tiểu Hồng tức giận, yên lặng duỗi tay ôm lấy cái đuôi của mình.
Tuy rằng, cái đuôi này của nó có chút vô dụng.

Nhưng, vẫn là đuôi của nó nha.
Tiểu Hồng càng nghĩ lại càng tức, càng nghĩ lại càng tức.
Sau đó liền ngoác mồm phun ra một ngọn lửa.
Đương nhiên, ngọn lửa này của Tiểu Hồng cũng chỉ là một nhúm lửa nhỏ, nào có mạnh mẽ như mấy con rồng phun lửa đâu.
Sau đó…..nhúm lửa của nó rơi thẳng xuống biển Hoa Bỉ Ngạn.
Nửa nén hương sau, Tô Cổ đen mặt nhìn biển Hoa Bỉ Ngạn cháy rừng rực.
Cả một biển hoa to như vậy, cháy lan ra như đồng cỏ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà cháy trụi, giống như hận không thể thiêu cháy toàn bộ địa ngục này thành tro.
Tiểu Hồng lắc lắc cái đuôi, vô cùng cao hứng.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Không cẩn thận quăng vào đống lửa.
“Tê tê tê tê tê”
Tức khắc liền nhảy lên người Tô Cổ, ôm chặt lấy hắn, liều chết không chịu xuống.
Tô Cổ đánh vào đầu nó.
“Thu nhỏ lại.”
Tiểu Hồng thành thành thật thật nghe lời.
Tức khắc liền thu nhỏ, sau đó quấn quanh cổ tay Tô Cổ.
Tô Cổ ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn những mảnh vụn của Minh Thạch trêи không trung.
Không hiểu sao… ánh sáng đen bao quanh Minh Thạch đã yếu đi, không còn lóa mắt như vừa mới đây nữa.
Tô Cổ cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.
Mảnh Minh Thạch ở cái đuôi của Tiểu Hồng cũng không phát sáng nữa.
Hình như là mất đi kết nối với nhau.
Ngay lập tức, Tô Cổ ôm lấy Tiểu Hồng chạy ngược lại.
Tiểu Hồng ngốc.
Tô Cổ khẩn trương như vậy, có vẻ sắp xảy ra chuyện lớn chăng?
Nhưng Tiểu Hồng lại rất an tâm, thành thành thật thật quấn quanh cánh tay Tô Cổ.
Dù sao, cũng sẽ không có việc gì được.
Tô Cổ rất lợi hại, khẳng định có thể rời khỏi chỗ này.
……….
Tô Yên giằng co với Nam Minh.
Nam Minh có vẻ vô cùng thoải mái, chẳng buồn sốt ruột.
Gã lên tiếng.
“Đối với năng lực của Chủ Thần đại nhân, Nam Minh sớm đã nghe nói qua.

Chưa vào thần, đã là thần.”
Trong mắt gã hiện lên ánh sáng
“Thật sự là người được thiên địa lựa chọn a.”
Gã vừa nói, vừa cảm thán
“Nhưng mà, chỉ sợ năng lực của Chủ Thần đại nhân lại không có đất dụng võ ở nơi này.

Đây là Minh Giới, ở đây sẽ phải chịu sự hạn chế.”
Ánh mắt gã hiện lên chút tiếc nuối
“Năng lực của người lớn như vậy, đến đây lại bị áp chế.
Thật đáng tiếc…..”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui