Tô Yên thu thập tốt mọi thứ, cầm văn kiện cũng chuẩn bị rời đi.
Vị trợ lý tư nhân An Túc kia đột nhiên nói
“Tô tổng, không biết ngài có thời gian lưu lại nói với tôi vài câu hay không?”
Động tác của Tô Yên dừng lại, cô đem đồ vật trong tay mình giao cho trợ lý, lại lần nữa ngồi xuống.
Hội nghị kết thúc, Tô Yên lột vỏ kẹo ăn một viên.
Thực mau, toàn bộ phòng họp chỉ còn lại Tô Yên cùng người tên An Túc kia.
An Túc sửa sang lại một chút tây trang.
“Không biết Chủ Thần đại nhân còn nhớ rõ ta.
”
Tô Yên liếc hắn một cái
“Có việc?”
An Túc cười nói
“An Túc, đến từ Thâm Uyên Ma Vực.
”
Nghe đến đây, Tiểu Hoa lập tức nhớ ra.
Là người của Quân Vực.
Lần trước hắn tới đưa thuốc, lúc đó Quân Vực đại nhân đã ngất đi.
Thế cho nên Quân Vực đại nhân cũng không biết bọn họ đã gặp qua.
Ngoài An Túc này còn có một người tên là An Đồng, An Đồng kia chính là người có khuôn mặt trẻ con.
Hai người đều cực kỳ không có ấn tượng tốt với Tô Yên, còn nói đều là bởi vì Tô Yên hại thiếu chủ của bọn họ.
Hiện giờ xem ra, có vẻ cũng đúng, thân thể thảm thương của Quân Vực đại nhân còn đang ở trong không gian kìa.
Nhưng Tiểu Hoa lại vì ký chủ của mình bất bình, lại không phải ký chủ bảo hắn làm như vậy, vì cái gì muốn ghét ký chủ?
An Túc ôn hòa nói
“Ta biết Chủ Thần đại nhân còn nhớ rõ.
”
Sau đó dừng một chút, nói
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.
com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
“Chủ tử nhà ta tìm ngài.
”
Tô Yên nhìn thoáng qua đồng hồ
“11 giờ rưỡi tôi phải bay về, mời nói trọng điểm.
”
An Túc nhìn cô, cúi đầu xuống
“Đa tạ ngài cứu thiếu chủ ra khỏi Minh giới.
”
Nói xong, An Túc lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, giống như hắn cũng chỉ là vì một câu cảm ơn mới bảo cô ở lại.
Tô Yên nghe xong lời hắn nói, một tiếng trả lời đều không có, đứng lên, đi ra ngoài.
Cho đến khi đi ra công ty, Tô Yên vẫn luôn trầm mặc.
Tiểu Hoa cảm thấy, tâm tình ký chủ không được tốt lắm a.
Ngồi xe đi đến sân bay.
Ba giờ sau, đáp xuống thành phố X.
Vừa vào công ty, Tô Yên đã bị răn dạy.
Chủ tịch khoảng 50 tuổi, hắn ngồi trước bàn, bởi vì Tô Yên không có ký kết được hợp đồng nên sắc mặt có điểm tức giận, hỏi
“Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề? Vốn đã rất chắc chắn, như thế nào biến thành cái dạng này?!”
Tô Yên mở miệng
“Có nhân tố ngoài ý muốn, không thể khống chế.
”
Chủ tịch nghe Tô Yên nói, lập tức bạo phát.
Phịch một tiếng vỗ cái bàn,
“Cái gì không thể khống chế? Có mỗi việc ký cái hợp đồng này còn cái nhân tố gì mà không thể khống chế??!”
Hắn ta tức giận đến khó thở, cuối cùng hít sâu một hơi, lại nói
“Tiểu Yên, chuyện này không thể trách ta tức giận, con nên biết hợp tác cùng tập đoàn K đối với chúng ta có tầm quan trọng như nào.
”
Vị chủ tịch này cũng là ba của Tô Yên, Tô Kính Quốc.
Tô gia có ba con gái một con trai, Tô Yên đứng hàng chị hai, vị trí nửa vời.
Trước có chị cả thành tích ưu việt, sau có em gái thông minh, vận may tốt, em út Tô gia con trai, từ nhỏ nghịch ngợm, nhưng lại được cả nhà cưng chiều.
Chỉ có nguyên thân, từ nhỏ không quá được quan tâm, luôn bị quên đi sự hiện diện.
Cho đến khi Tô Yên bám vào người nguyên thân, ba tháng giúp Tô gia ký được vài đơn hàng lớn làm Ba Tô lau mắt mà nhìn, hiện giờ mới có địa vị cùng thanh danh phó tổng.
Tô Yên một câu cũng không nói, vẫn luôn ở đằng kia nghe.
Đang lúc ba Tô thở dài, bỗng nhiên một cuộc điện thoại gọi đến.
Sau Đó, biểu tình ba Tô liền thay đổi.
.