Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Chỉ là bởi vì tiếp nhận chậm hơn một ít, cho nên cô không thể hoàn toàn hiểu rõ hạng mục này.
Nếu lúc trước cả hai đều đồng thời chuẩn bị hạng mục này.

Cô nhất định có thể so với Tô Yên càng tốt hơn.
Tô vũ cắn răng, có điểm không cam lòng, chỉ cảm thấy uổng một phen khát vọng, lại không cách nào thể hiện ra.
Cuối cùng giậm chân một cái, đi ra khỏi phòng họp.
Thực mau, trong phòng hội nghị chỉ còn lại Tô Yên cùng An Túc.
An Túc nói
“Không biết Chủ Thần đại nhân có thể báo cho tôi biết, thiếu chủ đang ở đâu?”
Tô Yên
“Ở bệnh viện gần nhất.”
Lúc ấy cô chỉ chú ý đến tay Trịnh Loan, cho nên bệnh viện kia tên là gì đều không có chú ý đến.
Hiện giờ An Túc vừa hỏi, cô chỉ có thể hàm hồ nói một câu.
An Túc đẩy mắt kính một chút
“Không biết thiếu chủ vì sao đi bệnh viện?”
“Sốt nhẹ, cánh tay bị bỏng nghiêm trọng.”
Tô Yên nói xong, mở miệng
“Chuyện khác, anh có thể gọi điện thoại hỏi đi.

Còn có việc gì khác không?”
An Túc cười gật đầu
“Có”

“Chuyện gì?”
“Thiếu chủ nhà tôi, tính tình không tốt lắm.

Tôi sợ ngài ấy làm ra việc gì bất lợi cho bản thân.

Khẩn cầu Chủ Thần đại nhân luôn bật máy 24/24 giờ để An Túc có thể gọi cho ngài.”
Nói xong, An Túc lại nói
“Đương nhiên, ngài đã không có bất luận quan hệ gì cùng thiếu chủ.

Việc này là có chút làm khó người khác.

Ngài cũng có thể không cần làm như tôi bảo.

Dù sao mạng thiếu chủ vẫn là phải dựa chính ngài ấy.

Ngài ấy nếu là muốn làm ra chuyện gì, ai cũng ngăn không được.”
Tiểu Hoa nghe lời này, cẩn thận cân nhắc.
Đây là uy hϊế͙p͙ sao?
Đây là uy hϊế͙p͙ đi?
Tô Yên nghe xong, không nói chuyện.
Cô nắm chặt một góc quần áo, lâm vào trầm tư, theo bản năng lại bắt đầu ăn kẹo sữa, một viên tiếp một viên.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]

Không biết khi nào đã dưỡng thành thói quen này, chỉ cần có một sự việc khó giải quyết, liền sẽ bắt đầu ăn cái này.
Chỉ là 90% đều dùng vào việc có quan hệ với Quân Vực.
Những việc có thể khiến cho cô khó nghĩ, khó giải quyết, chỉ có thể là vì hắn.
Mỗi một bước đi đều phải quay đầu lại nhìn xem, xác định chính xác hay không.
Cô ăn kẹo sữa, một viên tiếp một viên.
An Túc nhìn Tô Yên.
Thật lâu sau, hắn mở miệng
“An Túc có một chuyện không rõ, vẫn là hy vọng Chủ Thần đại nhân giải đáp.”
Tô Yên nhìn về phía hắn
“Ngươi nói.”
An Túc nhìn chằm chằm vào cô
“Tôi không tán thành việc ngài cùng thiếu chủ ở bên nhau, nhưng có thể nhìn ra được, ngài quan tâm thiếu chủ.

Vì sao lại đột nhiên nói ra quyết định không muốn cùng thiếu chủ ở bên nhau?”
Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Cô nói
“Mấy vạn năm hắn không ở đây, ta đều là sống như vậy, và sau này cũng sẽ tiếp tục như vậy.”
Nếu bọn họ ở bên nhau nhất định dẫn đến cả hai bên đều phải chịu tổn thương.
Vậy không bằng từng người mạnh khỏe đi.
Quân Vực một thân trọng thương kia, là bởi vì cô.

Nếu như tách ra, có lẽ sẽ là một lựa chọn không tồi.
Cô thậm chí suy đoán rất nhiều lần, suy đoán một cách khách quan nhất là Quân Vực tương lai tự nhiên sẽ kế thừa vị trí tôn chủ Thâm Uyên Ma Vực, Minh giới sẽ không có người dám động thủ với hắn.
Mà cô, Chủ Thần đứng đầu, được Thiên Đạo coi trọng, chẳng qua chỉ là tiếp tục sinh hoạt như trước kia mà thôi.
Nhàm chán chút.
Tuy lần tìm lại thần cách này đã quen có hắn, nhưng lại lần nữa biến thành như trước kia, cũng không phải là việc không thể chịu nổi.
Vô luận suy đoán như thế nào, hai người bọn họ ở bên nhau thì kết quả đều sẽ không có chút nào tốt.
Từ trước tới nay cô đều không nghĩ tới những điều này.
Cô chỉ là cảm thấy, thích thì ở bên nhau, không thích liền không thể miễn cưỡng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận