Đáng tiếc, cứ gặp phải chuyện liên quan tới Quân Vực Đại Nhân, ký chủ liền biến thành cái bộ dạng như thế này.
Hơn nữa, sự ảnh hưởng của Quân Vực Đại Nhân đối với ký chủ càng ngày càng rõ ràng.
Mở cửa ra.
Bên trong rất yên tĩnh.
Phong cách trang trí theo kiểu Châu Âu.
Đen trắng đan xen.
Tô Yên để tất cả đồ bổ mình mang tới để xuống đất.
Sau đó nhìn quanh một vòng.
An Túc lên tiếng
“Thiếu chủ ở phòng cuối cùng bên phải lầu một.
”
Nói xong, An Túc giống như nhớ ra điều gì.
“À, đúng rồi, thuốc của thiếu chủ nấu đã sắp xong.
Hy vọng ngài thuận tiện nhắc nhở thiếu chủ uống thuốc.
”
Tô Yên nhìn An Túc
“Hiện tại?”
An Túc đẩy đẩy gọng kính vàng
“Ngài dùng cơm rồi sao?”
Tô Yên gật đầu
“Ăn cơm sáng.
”
An Túc nhìn đồng hồ
“Đã 10 giờ.
Ngài có để ý nếu ở lại đây dùng cơm trưa cùng thiếu chủ không?”
Tô Yên trầm mặc
“Lúc này sao?”
An Túc cười gật đầu
“Đương nhiên.
”
Vừa nói, An Túc vừa đẩy một cái xe thức ăn tới trước mặt Tô Yên.
Xe có hai tầng, điểm tâm ngọt, bánh bao nhỏ, cháo, trái cây, còn có một ít thức ăn sáng, muốn cái gì có cái đó.
Làm cho cô có chút ảo giác, người ta chờ cô tới đây để dùng bữa.
Sau đó, An Túc dăm ba câu đã an bài xong cho Tô Yên, đẩy xe thức ăn vào phòng của Quân Vực.
Đi vào trong.
Quân Vực giống như đang ngủ.
Hắn mặc áo lụa màu đen, trong phòng tối om, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tô Yên thấy hắn ngủ, cũng không bật đèn lên.
Mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn hắn trong chốc lát.
Hắn vẫn ổn.
Sẽ không còn xuất hiện bộ dạng thê thảm như trong trí nhớ của cô nữa.
Tô Yên nghĩ như vậy.
Đứng dậy
Định không quấy rầy hắn nghỉ ngơi nữa.
Đúng lúc này, giọng nói của An Túc từ bên ngoài cửa truyền tới.
Hắn giống như vẫn luôn đứng ở bên ngoài giám sát.
“Thiếu chủ, Chủ Thần đại nhân tới.
”
Âm thanh ôn hòa, không lớn không nhỏ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.
com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nhưng cũng đủ để cho người đang nằm trêи giường nghe được mà tỉnh giấc.
An Túc đứng bên ngoài còn cố ý gõ gõ cửa để đảm bảo rằng Quân Vực sẽ nghe được.
“Cộc, cộc, cộc.
”
Tô Yên đi tới.
Sau đó yên lặng đứng ở vị trí vừa nãy mình vừa đứng.
Cô vén sợi tóc ra sau tai.
Cô thậm chí đã đoán trước được Quân Vực sẽ nói như thế nào với cô rồi.
Đại khái, sẽ không khác lắm với ý tứ của An Đồng.
Cô biết, hắn tỉnh.
Thế cho nên đợi một lát không thấy hắn lên tiếng nói chuyện, nhịn không được liền ngẩng đầu lên.
Trong phòng tối om, không nhìn rõ được sắc mặt của hắn.
Tô Yên lên tiếng
“Em đến xem anh có ổn không.
.
”
Cô nói xong, liền nghe thấy hắn cất giọng khàn khàn
“Không chết được.
”
Đại khái là hắn vừa tỉnh ngủ, giọng nói cũng không giống như mọi ngày.
Tô Yên gật gật đầu.
Nhưng nghĩ hắn không nhìn thấy.
Liền cất tiếng
“Ừm”
Sau đó nói tiếp
“Cơm trưa em đã đẩy tới đây, anh nhớ ăn một chút.
”
Tô Yên do dự một chút, lại nói tiếp
“Em đi trước.
”
Tô Yên nói xong, vừa đi đến cửa mở cửa ra, liền thấy An Túc đang đứng ngoài cửa bưng chén thuốc.
An Túc cười nói
“Chủ Thần đại nhân phải đi sao? Có việc gì gấp cần làm sao?”
Tô Yên lắc đầu
“Không có, ta thấy hắn không có việc gì là tốt rồi.
”
An Túc vươn tay, đưa chén thuốc tới trước mặt Tô Yên
“Ta còn quên chút đồ, chén thuốc này nhờ ngài để lên tủ đầu giường giúp ta.
”
Tô Yên không tiếp lấy.
Bởi vì vị An Túc này, dù nói chuyện hay làm việc đều mang theo thâm ý riêng.
Cô cũng không biết hắn có ý gì.
An Túc ôn hòa mở miệng
“Chủ Thần đại nhân sợ ta hãm hại ngài sao?”.