Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Vừa hôn, vừa hung tợn nói
“Em chính là cố ý.


Dứt lời, Quân Vực cắn thật mạnh môi Tô Yên.

Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng cô rêи lên, hắn mới đè lên người cô tiếp tục điên cuồng mà hôn.

Tô Yên không đẩy hắn ra.

Một là sợ mình không khống chế được lực đạo, đẩy hắn ra làm hắn bị thương thì làm sao bây giờ?
Hai là… cô cũng rất muốn hôn hắn.

Tiểu Hoa nhìn cảnh tượng nóng bóng này.

Không kịp phòng bị, đều nhìn thấy hết mất rồi.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
“Xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ.


Rõ ràng là ký chủ vô cùng vô cùng thích Quân Vực Đại Nhân, vì sao lại muốn cùng ngài ấy đường ai nấy đi?
Bất quá, cũng chẳng có gì to tát, nhìn hai người này, Tiểu Hoa chắc chắn họ sẽ sớm quay về bên nhau thôi.

Aizzz, tình yêu mà, đúng là “đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa”.

Bộ dạng Tiểu Hoa giống như rất am hiểu chuyện tình cảm.

Đang hôn, Quân Vực bỗng nhiên dừng lại.

Hắn ôm Tô Yên trong chốc lát.

Bỗng nhiên, buông lỏng ra, xoay người đi
“Em còn không chịu đi sao?”
Tiểu Hoa bị Quân Vực làm cho sửng sốt
Đây là ý gì?
Ôm ký chủ, hôn ký chủ chính là hắn, vừa hôn đủ rồi liền trở mặt.

A, lòng nam nhân như mò kim đáy biển.

Tô Yên đứng ở cửa, sờ sờ môi.

Thấy hắn đột nhiên không muốn để ý tới mình nữa.

Cô cúi đầu.

Cô muốn suy nghĩ cẩn thận một chút.

Tô Yên quay đầu đi ra ngoài.

Bên này Tô Yên vừa mới đi ra cửa, bên trong phòng liền truyền đến âm thanh thứ gì đó bị nện xuống mặt đất.

An Túc nghe được động tĩnh, lập tức tiến vào trong xem xét.

Chỉ thấy đồ đạc trong phòng đều bị Thiếu chủ đập hỏng rồi.

Quân Vực đứng ở chỗ đó, thở hồng hộc, mặt đầy lệ khí.

An Túc lẳng lặng đứng đó nhìn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.

com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Một lúc lâu sau mới dám lên tiếng
“Thiếu chủ, có cần đón Chủ Thần Đại Nhân quay lại đây không?”
Quân Vực cười trào phúng
“Chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, dựa vào đâu mà bắt cô quay trở lại đây?”
An Túc nhìn cái bộ dạng này của Thiếu chủ nhà mình.

Thời gian Thiếu chủ nháo chia tay với Tô Yên càng lâu, chỉ số thông minh của Thiếu chủ cũng càng lúc càng thấp.

Nếu là trước kia, Thiếu chủ thèm để ý tới những chuyện này sao?
Cái gì mà quan hệ với không quan hệ.

Hắn mới mặc kệ mấy cái chuyện ấy, giữ được người ở lại rồi nói tiếp.

Lúc này, sợ là hắn đang đắm chìm trong cảm giác u oán vì bị bỏ rơi, không thoát ra nổi.

Được rồi, An Túc thừa nhận, hắn chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Thiếu chủ, cảm giác….

cũng khá thú vị.

Chỉ cần thiếu chủ sống thật tốt, nháo hay cáu kỉnh gì gì đó, cũng tốt.

Ở trong mắt An Túc, Thiếu chủ cùng Tô Yên thay vì nói là chia tay, hai người họ giận dỗi nhau có lẽ đúng hơn.

Chia tay sao?
Thiếu chủ còn lấy cả máu trong tim cho người ta rồi, chia tay thế quái nào được nữa?
Dĩ nhiên, tất cả tấm lòng của Thiếu chủ đều nhào cả vào người Tô Yên rồi.

…………
Tô Yên trở về nhà liền đi vào trong phòng.

Có một số việc cô cần suy nghĩ lại một lần nữa.

Muốn tìm một phương pháp khác.

Bởi vì, cô không muốn chia tay Quân Vực.

Cô rất muốn rất muốn được ở bên hắn.

Lầu dưới.

Tiểu Hồng một tay cầm dĩa cắm một miếng bò bít tết răng rắc cắn cắn nhai nhai.

Thấy Tô Yên trở về một câu cũng không chịu nói liền bỏ lên tầng, quơ quơ đôi chân ngắn, lên tiếng
“Tâm tình Yên Yên hình như không tốt lắm.


Từ lúc nó biến ra được đôi chân, Tiểu Hồng liền cảm thấy tâm tình Yên Yên không tốt chút nào.

Chẳng lẽ Yên Yên thích cái đuôi hắn của nó hơn sao?
Đúng a~, nó cũng rất thích.

Hừ, đều do Cổ Vương, một hai bắt nó phải biến ra đôi chân.

Nghĩ vậy, Tiểu Hồng lại cắn một miếng bò bít tết.

Tô Cổ buông dao nĩa.

Bưng cái ly bên cạnh lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui