Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Tiểu Hồng vẫn cảm thấy mình làm rất đúng.
Tô Yên nói chuyện xong với chủ nhiệm lớp.
Cô giáo nhịn không được liếc mắt nhìn đứa nhỏ bên ngoài phòng học.
Do dự một lúc rồi lên tiếng
“Cô Tô, có cần đưa đứa nhỏ này đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”
Tô Yên nghi hoặc
“Vì sao?”
Chủ nhiệm lớp thấy có vẻ Tô Yên không biết gì, nên càng thêm do dự.
Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy dạy học và giáo ɖu͙ƈ là chức trách của giáo viên, cô giáo lên tiếng
“Tôi thấy đứa nhỏ nhà cô quỳ trêи mặt đất ăn hoa.

Tôi cảm thấy nó có lẽ đã phải chịu kϊƈɦ thích, hoặc là thần kinh có chút vấn đề….”
Tô Yên trầm mặc.
Lúc này, Tiểu Hồng vốn dĩ đang nói chuyện cùng Tô Cổ, căm giận nhìn về phía phòng họp.
Dậm chân, hừ một tiếng
“Ta không có bệnh!”

Cuối cùng, Tô Yên bồi thường cho nhà trường, kéo Tiểu Hồng tới xin lỗi.
Chuyện này cứ thế liền kết thúc.
Buổi chiều Tô Yên liền bị cha Tô gọi đến công ty.
Ở đó ngẩn ngơ cả một buổi chiều.
……..
Tan học.
Tô Cổ và Tiểu Hồng đi bộ về nhà.
Tiểu Hồng hỏi Tô Cổ
“Ta muốn ăn bông hoa nhỏ, vì sao lại không được ăn?”
Tô Cổ liếc mắt nhìn nó một cái
“Tìm chỗ không có người mà ăn.”
“Nhưng mà ····”
Còn chưa nói xong, Tô Cổ đã chặn ngang
“Không có nhưng mà.”
Hai đứa vừa đi vừa tranh cãi, bàn tay to nắm lấy bàn tay nhỏ đi về nhà.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Đang đi, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một cái xe ô tô chiếu đèn thẳng tắp với hai đứa nó.
An Túc bước xuống xe, chặn trước mặt Tiểu Hồng và Tô Cổ.
An Túc lên tiếng
“Hai vị đây là Tô Cổ và Tô Tiểu Hồng sao?”
Tô Tiểu Hồng nghi hoặc, cất tiếng hỏi
“Ngươi là ai?”
An Túc đẩy kính mắt gọng vàng của mình, ôn hòa trả lời
“Ta là ai thì không quan trọng.

Thiếu chủ nhà ta chờ hai vị trêи xe.”
An Túc bày ra tư thế mời.
Sau đó, Tô Tiểu Hồng mặt đầy dấu chấm hỏi bị đẩy lên xe.

Vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy một nam nhân rất đẹp trai, mặc bộ quần áo tơ tằm ngồi ở bên trong.
Tiểu Hồng vừa nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên chính là
“A, là ngươi a.

Ngươi không phải là đang ở trong túi không gian của Yên Yên sao?”
Hiển nhiên, Tiểu Hồng đã coi hắn trở thành nguyên thân của Quân Vực.
Tuy rằng, từ một góc độ nào đó, đây vẫn là một người.
Quân Vực ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn hai đứa nhỏ.
Lệ chí ở khóe mắt lay động, cánh môi mỏng tái nhợt gợi lên một nụ cười
“Xin chào.”
Tiểu Hồng ngốc, nhưng Tô Cổ thì không.
Đối phương rõ ràng có chuẩn bị trước mà tới, khí thế rầm rộ.

Không phải chỉ đơn thuần tìm tới chúng nó gặp mặt.
Rốt cuộc, qua bao nhiêu vị diện như thế, nam nhân này chưa từng đối xử tử tế với hai đứa nó bao giờ.
Tô Cổ lên tiếng
“Ngươi là người đàn ông của Yên Yên sao?”
Tô Cổ vừa nói ra lời này, Quân Vực liền nhướng mày.
Hiển nhiên, vô cùng hưởng thụ câu hỏi này của Tô Cổ.
Tô Cổ nói tiếp
“Ngươi cãi nhau với Yên Yên sao? Từ khi tới vị diện này, tâm tình chị ấy không hề ổn định.”

Yết hầu Quân Vực lăn lộn, cười ra tiếng
“Hình như ngươi biết rất nhiều a~.”
Tô Cổ lên tiếng
“Ít nhất là biết vài điều cơ bản.”
Tô Cổ bên này đang nói, Tiểu Hồng ngồi bên cạnh liền phá đám
“Chúng ta còn biết rất nhiều điều nha, Yên Yên nói Yên Yên không muốn ở bên cạnh ngươi, ngươi nhanh chóng cách xa Yên Yên một chút…..

ưm.”
Còn đang nói, nó đã bị Tô Cổ nhét một miếng chocolate còn nguyên giấy bọc vào miệng.
Tiểu Hồng mê man, nó nói sai sao?
Không mà, nó nói sự thật đó.
Ngày đó tuy nó vẫn ở trong túi không gian của Yên Yên, nhưng nó vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Hơn nữa Tiểu Hoa mỗi ngày đều nói với nó về chuyện này.
Dù sao Yên Yên cũng có rất nhiều nam nhân, đổi một người lại đổi một người nha~.
Quân Vực cười càng thêm u ám..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận