Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Ách, đầu trống rỗng.

Nàng nỗ lực hồi tưởng lại, chỉ nhớ được mấy đoạn ngắn ngủi linh tinh.

Uống rượu xong, nàng sợ xảy ra chuyện, thừa dịp bản thân còn thanh tỉnh liền chạy thẳng ra khỏi phủ Trấn Nam Vương.

Kết quả vừa chạy ra khỏi cửa đã bị Tuân Cảnh ngăn cản.

Nàng muốn đánh hắn, nhưng Tiểu Hoa lại không ngừng nhắc nhở nàng hắn là Quân Vực, không thể đánh.

Nàng liền ấn hắn lên tường, cắn….

Thật sự đã cắn.

Không phải chỉ cắn một cái.

Mà cắn mấy cái liền.

Còn cụ thể sao nữa thì nàng thực sự đã quên mất rồi.

Tiểu Hoa trong đầu hưng phấn bổ sung hai câu
“Ký chủ, ký chủ, chị còn cởi y phục của người ta nhaaaa.

Ký chủ thật bá đạo a~.


Tô Yên trầm mặc.

Không nhớ rõ nữa.

Tiểu Đào đứng bên cạnh sắc mặt đỏ bừng.

Tuy rằng đã trôi qua một đêm, nhưng Tiểu Đào vừa nhớ tới những hình ảnh tối qua, liền cảm thấy vô cùng mắc cỡ.

Công Chúa nhà mình từ khi nào trở nên càn rỡ như vậy?
Đối tượng lại còn… lại còn là Tuân Cảnh Vương gia nữa chứ.

Cũng may Vương gia không so đo, chuyện này nếu truyền ra, sợ là thanh danh của công chúa hỏng luôn rồi.

Đang nghĩ ngợi, vẻ xấu hổ trêи mặt Tiểu Đào bỗng cứng đờ, sốt ruột mở miệng
“Công Chúa điện hạ, bây giờ phải làm thế nào?”
“Sao cơ?”
“Việc hôm qua, Khâm sai đại thần và Sứ thần cũng đều nhìn thấy.

Phải làm thế nào bây giờ?”
Tô Yên đột nhiên chạy ra ngoài, mọi người còn tưởng nàng bị Âu Dương Du kϊƈɦ thích.

Sau đó, không nghĩ tới Vương gia cũng bật dậy chạy theo.

Khâm sai đại thần nhìn thấy cảnh này, càng thêm chắc chắn Vương gia đối với Công Chúa điện hạ không bình thường.

Trong lòng liền tính toán chạy theo khuyên nhủ Công Chúa điện hạ, thuận tiện lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Vương gia.

Ai ngờ đâu, vừa mới chạy ra ngoài liền thấy hai người họ ở ven tường ôm ôm ấp ấp.

Còn nghe thấy Vương gia ôn nhu nói một câu
“Công Chúa điện hạ, người uống say rồi.


Ôn nhu đến cực điểm.

Uống say?
Nàng từ đầu đến cuối chỉ uống nước, làm sao say được?
Tô Yên nghĩ nghĩ, hình như nhớ được một chút nữa.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiểu Đào
“Còn có ai nhìn thấy nữa?”
Tiểu Đào đang do dự, bỗng nhiên nhìn thấy Tuân Cảnh Vương gia không biết đã đứng ở cửa từ bao giờ.

Kim Nhất đứng tít bên ngoài.

“Công chúa điện hạ còn muốn cho ai nhìn thấy?”
Tô Yên ngẩng đầu lên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.

com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tuân Cảnh mặc một thân y phục màu xanh thiên thanh, bên hông đeo đai ngọc, tự phụ lại nho nhã.

Chỉ là, có chút bất đồng so với mọi ngày.

Bờ môi sưng đỏ, ở cổ có vài dấu răng xanh xanh tím tím.

Vô cùng rõ ràng.

Hình như còn có cả vết máu, giống như bị cắn rách.

Tô Yên nhìn môi Tuân Cảnh, rồi lại nhìn cổ hắn.

Lặng lẽ cúi đầu, nhìn chén trà trong tay.

Tuân Cảnh đi vào trong, đến trước mặt Tô Yên cúi người hỏi
“Sao Công Chúa điện hạ lại không nói gì? Quên đêm qua đối xử với Tuân mỗ như thế nào rồi sao?”
Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu
“Ta, xác thực không nhớ rõ.


Tô Yên vừa dứt lời, Tuân Cảnh lag luôn.

Hắn nhìn Tô Yên, ánh mắt dao động, suy tư điều gì đó.

“Quên rồi?”
“Ừm”
Giây tiếp theo, Tô Yên bị hắn ôm chặt eo, nhấc người lên.

Tuân Cảnh nhìn Tô Yên, không biết vì sao trong giọng nói lại có thêm một tầng lệ khí
“Công Chúa điện hạ đã lựa chọn bổn vương, không thể quay đầu nữa.

Muốn lợi dụng rồi ném ta sang một bên là điều không có khả năng.


Tô Yên nghe xong, vô cùng sửng sốt
“Ta không hề lợi dụng chàng.


Tuân Cảnh lạnh nhạt nói tiếp
“Ồ, vậy là do bổn vương tự mình đa tình, dây dưa công chúa sao?”
Hắn vừa nói vừa cười, đôi mắt đen nhánh như mực.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui