Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Tô Yên nói xong, thấy Tuân Cảnh vẫn không chịu phản ứng lại, nàng cúi đầu nhìn chỗ bị mình cắn.

Tiểu Hoa không nhịn được thở dài
“Nam chủ đại nhân ở thế giới này cũng thật bi thảm.


Lần gặp đầu tiên đã bị ký chủ đánh cho một quyền, sau đó lại bị ký chủ cắn thành cái dạng này.

Tiểu Hoa vừa cảm thấy Nam Chủ đại nhân thật thê thảm, vừa yên lặng suy nghĩ, nếu như ký chủ có thể đánh Nam Chủ đại nhân đến mức lục thân không nhận thì càng tốt.

Cái ý tưởng này vừa xẹt qua trong đầu, Tiểu Hoa liền cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Sau đó, không nhịn được mà nói với Tô Yên
“Ký chủ, ký chủ, em thật mong có một ngày chị dồn lực đánh cho Nam Chủ đại nhân một nhát.


Tô Yên lặng lẽ đáp
“Sẽ không đâu.


Tiểu Hoa còn chưa kịp nói xong đã bị ký chủ cự tuyệt.

Nó nhịn không được giải thích
“Vậy, nếu vạn nhất chị chán ghét Nam Chủ đại nhân, mà ngài ấy vẫn cứ dây dưa không thôi với chị, chẳng lẽ chị không định đánh chết ngài ấy sao?”
Tô Yên nhìn Tuân Cảnh
Giơ ngón tay ra sờ soạng vết cắn trêи cổ hắn.

Một lúc lâu sau mới nghiêm túc trả lời Tiểu Hoa
“Ta sẽ không chán ghét hắn.


Tiểu Hoa
“······”
Nghẹn.

Cuối cùng “hừ hừ” mấy tiếng rồi im bặt không nói chuyện nữa.

Kim Nhất đứng ngoài cửa không nhịn được ho khan hai tiếng, sau đó nhìn đi chỗ khác.

Thật sự ngàn tưởng vạn tưởng, nghĩ thế nào cũng không ngờ được, Vương gia thật sự nhớ thương Công Chúa điện hạ người ta.

Còn cạy góc tường nhà Âu Tướng quân.

Kim Nhất nhớ tới suy đoán mấy ngày trước của mình, quả thật đúng là như bị vả mặt.

Tuân Cảnh lên tiếng
“Chờ thánh chỉ tới, ta và nàng cùng nhau hồi kinh.


“Bao lâu nữa?”
“Sẽ không quá ba ngày.


Tô Yên sửng sốt
“Nhanh như vậy?”
Tô Yên lặng lẽ nhìn cái túi hạt giống nằm chồm hỗm ở góc phòng.

Tuân Cảnh nhìn biểu tình của nàng, mí mắt giật giật.

Lên tiếng
“Công Chúa điện hạ muốn ở chỗ này thêm mấy ngày rồi mới chịu rời đi sao?”
Hắn ôn hòa hỏi Tô Yên, nghe không ra cảm xúc gì.

Tô Yên gật gật đầu.

Tất nhiên là muốn ở đây ngốc thêm mấy ngày nữa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.

com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nhiệm vụ trồng hoa ở phủ Trấn Nam Vương còn chưa làm xong kìa.

Nếu cứ thế mà đi, không phải là thất bại rồi sao?
Tô Yên vừa gật đầu xong liền cảm thấy cánh tay đang ôm eo nàng xiết chặt hơn một chút.

“Công Chúa điện hạ định ở lại đây thêm mấy ngày?”
“Năm sáu ngày.


“A? có việc gì sao?”
“Trồng hoa.


Tuân Cảnh thấy ánh mắt Tô Yên vẫn luôn nhìn sang chỗ khác, bèn nhìn theo ánh mắt nàng.

Sau đó liền thấy có một chậu hoa nhỏ đặt bên bệ cửa sổ, bên trong còn có đất.

Đôi mắt đen nhánh nhìn trong chốc lát.

Môi hắn nhẹ nhàng nhếch lên khôi phục bộ dáng Vương gia ôn hòa cao lãnh tự phụ.

Hóa ra là muốn trồng hoa sao?
Ừm, quả thực nàng vẫn còn nợ hắn một chậu hoa.

Xác thật là nên cùng nhau mang đi.

Tuân Cảnh hắn trước giờ không làm việc thiệt thân.

Hắn chậm rãi lên tiếng
“Được rồi, tất cả đều tuân lệnh Công Chúa điện hạ.


Kim Nhất đứng ngoài cửa thực sự không muốn nghe Vương gia và Công Chúa nói chuyện.

Đã cố tình đứng xa như vậy rồi.

Khổ nỗi, nội công thâm hậu, tai lại thính, liền nghe không sót một từ nào.

Kinh thành bên kia bận túi bụi, theo đạo lý, Vương gia đến đây chỉ để khảo sát tình hình quân doanh rồi sẽ lên đường trở về Kinh thành ngay.

Kết quả Vương gia lại cứ chần chừ hết lần này tới lần khác.

Hiện giờ, vị Công Chúa kia muốn ở lại thêm 5-6 ngày để trồng hoa.

Vậy mà Vương gia lại đồng ý?
Là sao ta?
Vương gia là muốn tặng cả mình cho Công Chúa để đáp lễ sao?
Mà Kim Nhất lo lắng nhất là, hắn nhìn thế nào, cảm nhận thế nào cũng chỉ thấy có một mình Vương gia nhiệt tình như lửa.

Công Chúa điện hạ chưa hề làm gì, Kim Nhất cũng chưa bao giờ nghe công chúa nói sẽ gả cho Vương gia.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui