Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Cuộc nói chuyện này kết thúc.

Tuân Cảnh đi ra khỏi thư phòng, nhìn sắc trời bên ngoài.

Vừa nãy hắn tới đây mặt trời lên cao, nắng ấm.

Vậy mà chớp mắt thôi sắc trời lại xám xịt.

Tí tách, tí tách.

Từng giọt mưa rơi xuống bàn tay hắn.

Kim Nhất đứng bên cạnh mở dù ra.

Đi đến trước mặt Tuân Cảnh, lên tiếng
“Vương gia, trời mưa rồi.


Tuân Cảnh nhìn sắc trời hôm nay, thật sự là không tốt.

Thời tiết Thượng Vận thành mưa liên miên, hắn tới nơi này một thời gian rồi mà chỉ thấy mưa là mưa.

Nhưng tâm tình của hắn lại rất tốt.

Khoé môi hiện lên ý cười, tâm tình vô cùng sung sướиɠ mà đứng sóng vai bên cạnh Âu Dương Du.

Âu Dương Du nhìn đi chỗ khác.


Dùng mười dặm Thanh Châu đổi một nữ nhân,mà vẫn có thể sung sướиɠ đến như vậy.

Một kẻ thô lỗ hàng năm chỉ biết dẫn binh ra trận đánh giặc như hắn, không thể lý giải nổi.

Đối với hắn mà nói, thời khắc chuẩn bị đánh thắng trận chiến, hắn chỉ mong có thể cùng những huynh đệ xuất chinh ra trận trở về cùng nhau,
Còn những chuyện khác, không có tác dụng.

Âu Dương Du đang suy nghĩ, một thị vệ chạy tới, hai tay ôm quyền, lên tiếng
“Vương gia, Công Chúa Tô Yên tới.


Tuân Cảnh vốn chuẩn bị rời đi,nghe thấy lời thị vệ kia nói, lập tức dừng chân.

Hắn đứng im ở đó, nhìn sắc trời bên ngoài.

Ai không biết còn tưởng rằng hắn đang chờ cơn mưa này tạnh.

Tầm mắt Âu Dương Du lướt qua Tuân Cảnh.

Sắc mặt lạnh nhạt, bỗng nhiên phun ra mấy chữ
“Có lẽ ta đã quá xem trọng ngươi.


Tuân Cảnh nghe hắn nói xong, mí mắt giật giật.

Khoé môi gợi lên, vẫn cười ôn hoà như cũ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.

com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Âu Dương Du nhìn về phía ngoài trời mưa.

Lên tiếng
“Năm đó, ngươi cố thủ Thượng Vận thành.


Dùng lại một chút, lại nói tiếp
“Có lẽ, cũng chỉ là vận khí.


Nói xong, Âu Dương Du cũng không mở miệng nói thêm bất kỳ điều gì.

Đôi tay chắp ra sau lưng, một thân y phục đen đứng ở cạnh hành lang dài.

Cô lãnh làm người ta khó lòng tiếp cận.

Tuân Cảnh vươn tay, hứng những giọt mưa đang rơi xuống theo mái hiên.


Nửa ngày sau, mới trả lời
“Cố thủ được Thượng Vận thành không phải là vận khí.

Gặp được nàng mới là vận khí.


Vừa nói, ý cười trêи khuôn mặt Tuân Cảnh càng đậm thêm.

Hắn duỗi tay, lấy cây dù trêи tay Kim Nhất, đi ra ngoài trời.

Âu Dương Du nhìn theo bóng lưng nam tử bạch y bước đi chậm rãi trong mưa, đang hướng tới phía một người khác.

Không biết từ khi nào trong viện xuất hiện thêm hai người.

Một người mặc y phục màu vàng nhạt, một lời cũng không nói bước nhanh ra ngoài.

Phía sau lưng nàng ta cách vài trượng, có một tỳ nữ cẩn thận đi theo sau.

Xem bộ dạng này, giống như chủ nhân ác bá làm khó dễ hạ nhân, bức cho tỳ nữ kia sợ hãi không dám lại gần.

Tuân Cảnh đi nhanh hơn, một tay kéo tay Tô Yên lại.

Kéo người vào trong dù cùng mình.

Kết quả…
“Bang”
Dù bị ném đi.

Khuôn mặt Tô Yên không cảm xúc, giơ tay ấn ngực Tuân Cảnh đẩy ra.

Chiếc dù rơi vào bụi cỏ bên cạnh.

Hai người đứng đối diện với nhau.


Ý cười trêи mặt Tuân Cảnh cứng đờ.

Ánh mắt hắn đen nhánh, một lúc sau mới mấp máy môi gọi một tiếng
“Công Chúa điện hạ?”
Tô Yên nhìn Tuân Cảnh chằm chằm một lúc lâu, mới có chút ý thức được mình vừa làm chuyện gì.

Nàng thu tay, đứng im ở đó.

Phiền phức.

Nàng cố gắng kìm nén nỗi bực dọc trong lòng, lên tiếng
“Đừng nói chuyện với ta.


Tuân Cảnh sửng sốt.

Y phục trắng tinh đã bị nước mưa xối ướt nhẹp.

Nói xong, Tô Yên liền xoay người đi ra ngoài.

Chỉ là đi được vài bước, nàng dừng chân lại.

Nhìn chiếc dù bị nàng ném vào bụi cỏ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận