Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Tô Yên nhìn xung quanh căn phòng.

Đây hình như là phòng của con gái.

Nơi nơi đều là màu phấn hồng.

Tô Yên dạo qua một vòng, đi đến trước tủ quần áo.

Vừa mở ra liền sửng sốt một chút.

Có rất nhiều quần áo của con gái, nhưng mà quần áo này có chút hở.

Nội y qυầи ɭót cũng là loại ren xuyên thấu, nhãn mác còn chưa có cắt ra.

Là hoàn toàn mới.

Cô đi tới cửa, mở cửa phòng, ngó đầu ra liền thấy được quản gia đứng ở chỗ đó.

Quản gia mở miệng
“Nữ sĩ, xin hỏi ngài có yêu cầu gì?”
Tô Yên chỉ trong phòng
“Căn phòng này, hình như có của người khác.


Quản gia cười nói

“Ngài yên tâm, căn phòng này không có người ở.


“Tủ quần áo có quần áo.

Toàn là đồ mới.


Quản gia sửng sốt một chút, cười nói
“Nếu nữ sĩ có yêu cầu có thể nói với tôi, nếu ngài cảm thấy không muốn những món đồ đó, tôi sẽ phái người đến thu dọn cho ngài.


Có lẽ là hầu gái quên đem quần áo thu hồi?
Chuyện này cũng không biết nên giải thích như thế nào, mẹ thiếu gia trước nay đều sẽ không suy xét đến con trai mình năm nay mới 17 tuổi.

Phu nhân có vẻ rất muốn thiếu gia tìm được bạn gái.

Học tập hay không không quan trọng, có bạn gái mới quan trọng.

Nếu con gái của bạn vừa ý con trai mình, phu nhân một chút đều không ngại, thậm chí sẽ vì con trai mình mà giật dây bắc cầu.

Nhưng mà, thiếu gia một chút cũng không tính toán tiếp thu hành động này của phu nhân.

Cũng không biết thiếu gia nói cái gì đó với con gái nhà người ta, ở chỗ này ngốc còn không đến hai giờ liền khóc lóc chạy, hoặc là, thiếu gia dứt khoát không về nhà.

Tô Yên vừa nghe quần áo hoàn toàn mới, có thể mặc.

Cô ra tiếng
“Không cần dọn, tôi muốn.


Nói đoạn trở về phòng, cầm lấy quần áo ra thay vào người.

Tuy rằng nội y qυầи ɭót không tốt lắm, nhưng váy với áo gì đó, vẫn thuộc về loại quần áo bình thường.

Cô mặc xong quần áo, đứng ở trước gương.

Đầu tóc như rong biển, hơi hơi cuốn.

Khuôn mặt tinh xảo, nhìn qua, thật sự giống như là từ trong sách đồng thoại đi ra.

Quả thực xinh đẹp hoàn mỹ đến không giống như người trần.

Cô đang chải tóc, Tiểu Hoa liền nói
“Ký chủ, chị phải nhớ đến đêm trăng tròn, chị sẽ biến trở về cẩm lý.


Hơn nữa trước đêm trăng tròn một ngày, chị sẽ bị mất hết tất cả sức mạnh, yếu ớt như người bình thường.

Nhưng mà chỉ cần qua đêm trăng tròn, tất cả sẽ lại khôi phục như bình thường.


Tô Yên nghe xong, gật đầu
“Được, ta đã biết.


[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.

com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên ở trong phòng, một lát liền ngốc tới buổi tối.

Chờ đến khi cô đi ra, hành lang trống rỗng, một người cũng không có.

Đi xuống dưới, đứng ở trong phòng khách, nhìn xung quanh.

Lúc này, quản gia lại lần nữa xuất hiện.

“Xin chào, Tô nữ sĩ.


Xem ra vị quản gia này đã biết tên cô.

Từ lúc trước là nữ sĩ, biến thành Tô nữ sĩ.

Quản gia hỏi
“Xin hỏi ngài muốn dùng bữa tối sao?”
Tô Yên gật đầu
“Ân”

Sau khi đồng ý, cô nhìn trái phải.

“Hoắc Từ đâu?”
Quản gia đại khái không nghĩ tới Tô Yên sẽ hỏi tới Hoắc Từ.

Ông ta nói
“Thiếu gia không ở nhà.


Tô Yên sau khi nghe xong, nghi hoặc
“Hắn không trở lại ăn cơm?”
“Đúng vậy, Tô nữ sĩ.


Thực mau, quản gia rời đi, chờ đến khi xuất hiện lần nữa, trong tay còn cầm một tờ giấy, đưa tới trước mặt Tô Yên
“Tô nữ sĩ, đây là lịch học của thiếu gia, ngài xem một chút xem có cần chỉnh sửa gì không?”
Buổi tối từ thứ hai đến thứ sáu, từ 9 giờ đến 10 giờ học bù.

Thứ bảy chủ nhật, 9h-10h sáng.

Tiếp theo, quản gia nói
“Thiếu gia có khả năng sẽ không chấp hành theo lịch học này, tất cả đều dựa theo tâm trạng mà làm.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận