Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Xe dừng lại, Tô Yên đỡ hắn đi vào.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, cũng may không có thương tổn đến xương cốt.

Bác sĩ cầm ít thuốc, băng bó tốt cho hắn, nửa giờ sau, hai người ra bệnh viện.

Vừa đi ra ngoài, Tiểu Hoa liền nói
“Ký chủ, cô gái vừa mới ở trong ngõ nhỏ kia là Triệu Tường Vi.


“Hả?”
“Dựa theo cốt truyện, Hoắc Từ bị đám người kia lại đả thương, cuối cùng dùng hết toàn lực, đánh bại tất cả.

Vừa mới rời khỏi ngõ nhỏ liền té xỉu, vừa vặn bị Triệu Tường Vi nhìn đến, liền mang về nhà.


Tô Yên nghe xong lên tiếng
“Ân”
Liền xem như trả lời Tiểu Hoa.

Nửa ngày sau, Tiểu Hoa nhịn không được
“Ký chủ, hiện tại cảm giác trong lòng chị là gì? Ngũ vị tạp trần, có điểm ghen ghét?”
Tô Yên nghi hoặc
“Vì sao ghen ghét?”
Tiểu Hoa muốn nói, cô gái kia không những đưa Hoắc Từ về nhà mà còn sắp xếp cho hắn ở trong nhà mình.

Nhưng cuối cùng, nó vẫn đem lời này nuốt trở về, nhỏ giọng nói
“Muốn nhìn bộ dáng ghen của ký chủ.


Tô Yên không trả lời vấn đề này.

Nghe lời Tiểu Hoa vừa nói, cô có chút rõ ràng nó muốn biểu đạt cái gì.

Nhưng là, có cô ở chỗ này, những chuyện đó đều sẽ không xuất hiện.

Hắn sẽ không bị người khác bắt cóc.

Tô Yên đang nghĩ ngợi tới đây, bên tai vang lên giọng nói
“Hoàn hồn.


Cô nghiêng đầu xem.

Xe xóc nảy một chút, tức khắc hai người dựa vào cực gần.

Hoắc Từ ngửi mùi sữa trêи người cô, còn chưa nói cái gì, liền bị một bàn tay trắng nõn đẩy ngực mình ra, tựa hồ có ý làm hắn ngồi đàng hoàng.

Tiếp theo, liền nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô
“Miệng vết thương của anh sẽ bị đụng tới, cho nên tốt nhất không cần lộn xộn.


Hắn nhìn bộ dáng cô nghiêm túc.

Cười một chút, ác liệt nói
“Cô giáo, hiện tại đi học đi.


Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.

com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
“Hiện tại?”
“Tôi bao ăn bao ở còn cho tiền lương, cũng không thể không dạy, có phải hay không?”
Tô Yên nhìn hắn
“Vậy anh muốn học cái gì? Toán học?”
“Nghe không hiểu.


“Tiếng Anh?”
“Nghe không hiểu.


“Vật lý?”
“Nghe không hiểu.


Hắn nói phi thường đúng lý hợp tình.

Nhìn thái độ hắn, như kiểu hắn học không được là do Tô Yên sai.

Cô dừng một chút,
“Vậy anh muốn học cái gì?”
Hoắc Từ tò mò nhìn cô
“Cô giáo có nói những nội dung đó tất cả đều nhớ kỹ?”
Tô Yên gật gật đầu
“Ân”
Hắn bất tri bất giác lại ngồi sát trước mặt Tô Yên.

Ghế sau lớn như vậy, nhưng vẫn ép cô tới sát cạnh cửa.

Nhìn dáng vẻ hắn không giống như là muốn học tập, mà càng giống điều tra tội phạm hơn
“Nhà ở chỗ nào?”
“Ách, ở nơi rất xa.


“Lúc trước sống ở chỗ nào?”
” Rất xa.


Hoắc Từ biếng nhác, tư thái kia nhìn không ra là đang bị thương.

Tô Yên nghiêm túc, hỏi cái gì phải trả lời cái đó.

Hoắc Từ nghe cô trả lời như có lệ.

Hắn hỏi một đống, trong mắt hiện lên một tia quang mang, suy tư gì đó
“Tôi nhớ rõ, khi lần đầu gặp nhau, trêи người của cô mặc chính là quần áo tôi.


“Ân”
“Quần áo cô đâu? Cái gì cũng không mặc, khỏa thân xuất hiện?”
Tô Yên không nói chuyện.

Dù sao vấn đề hắn hỏi, cô một cái cũng không trả lời.

Muốn nói gì?
Nói cô là con cá, cẩm lý nào có mặc quần áo?
Tiếp theo, Hoắc Từ bỗng nhiên cười
“Cô giáo, cô lúc đó sẽ không thật sự tính toán cho tôi học cấu tạo thân thể đấy chứ?”
Tô Yên lần này thật ra trả lời mau
“Không có”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui