Tiểu Hồng mở ra trang đầu tiên.
Ngọng nghịu đọc
“Nhân chi sơ, tính bản thiện.
”
Vài câu đầu còn đọc được.
Đằng sau liền bắt đầu ngốc.
“Tròn tròn mẫu, tròn tròn chỗ, tử không học, đoạn tròn tròn.
”
Tô Cổ đánh gãy
“Tròn tròn là cái gì?”
Tiểu Hồng ngẩng đầu
“Cô giáo nói, chữ nào không biết thì vẽ vòng tròn.
”
Tuy rằng nó đã đã quên rốt cuộc là cô giáo ở vị diện nào, nhưng mấy chữ nó không biết, thì đều vẽ như vậy.
Tiểu Hồng nói đúng lý hợp tình.
Giống như không biết chữ không phải nó sai, đều do chữ quá khó thuộc vậy nhau.
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng
“Ngươi sống đã bao lâu?”
“Thật lâu.
”
Tiểu Hồng nghi hoặc, hắn vì sao lại hỏi như vậy.
Thực mau, nghi hoặc của nó liền có giải đáp
“Sống lâu như vậy, mấy chữ này đều không biết, không cảm thấy sống rất uổng phí?”
Tiểu Hồng đang muốn lắc đầu, bỗng nhiên liền nghe được Tô Cổ nói một câu
“Vì để ngươi nhớ lâu chút, tịch thu bé rối Teletubbie.
”
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hồng liền nhìn thấy bé rối Teletubbie của mình đã bị đông lạnh thành một cái khối băng.
Tiểu Hồng
“Ngươi, ngươi ta muốn nói cho Yên Yên!”
Tô Cổ
“Rất muốn bé rối Teletubbie?”
Tiểu Hồng lập tức gật đầu
“Ân ân”
“Biết hết chữ trong Tam Tự Kinh, bé rối Teletubbie liền cho ngươi.
”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.
com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hồng đang muốn phản bác, Tô Cổ nói tiếp
“Hoặc là, đồ chơi của ngươi vĩnh viễn biết thành khối băng, ngươi muốn cái nào?”
Tiểu Hồng nghe xong, trong đầu nghĩ a nghĩ.
Ân, thực khó a.
Nên chọn cái nào đây?
Đang do dự, Tô Cổ mặt vô biểu tình
“Rất khó chọn?”
“Ân ân”
“Biết được chữ rồi, hoa bên ngoài hẳn là cũng có thể ăn.
”
Tiểu Hồng vừa nghe, trước mắt sáng ngời, nâng tay nhỏ lên
“Biết chữ, ta chọn biết chữ!”
Tô Cổ gật gật đầu, sau đó túm bím tóc nhỏ trêи đầu Tiểu Hồng lôi người về phòng ngủ.
Tóc Tiểu Hồng vẫn luôn không có cắt.
Tóc có chút dài, lúc đầu là buộc túm lại.
Sau đó nhìn thật sự là giống củ cải, liền đổi thành hai bên.
Do đó mỗi lần Tiểu Hồng chỉ cần làm sai, gặp tao ương đầu tiên chính là hai chỏm tóc này.
Đuổi được Tiểu Hồng đi, Tô Cổ đi đến trước mặt Tô Yên.
Ngồi xổm xuống, đầu tiên là nhíu mày một chút, có vẻ đang do dự, rốt cuộc muốn nói cùng Tô Yên hay không.
Cuối cùng, vẫn là nói
“Em nghĩ, có chuyện chị vẫn là nên biết một chút.
”
Tô Yên nghi hoặc
“Ân?”
“Khối minh thạch trong đầu Tiểu Hồng, gần đây giống như có dị thường.
”
“Ví dụ như?”
“Buổi tối ngủ, sẽ lập loè.
Khi Tiểu Hồng đang ăn, cũng sẽ đột nhiên đình trệ.
Nhưng mà, xem phản ứng của Tiểu Hồng, không giống như là bị thao túng.
”
Minh thạch này là bảo vật Minh giới.
Tô Cổ đối với phương diện này, hiểu biết thật sự không nhiều lắm.
Thậm chí cũng không biết nó có bao nhiêu lực sát thương.
Nếu là biến Tiểu Hồng thành ngu ngốc ······.
Ân, có lẽ là một chuyện tốt.
Không chừng bị ảnh hưởng xong lại biến thông minh đâu?
Tô Yên nhìn Tô Cổ
“Tiểu Hồng gần đây trí lực giảm xuống?”
Tô Cổ nhìn cá vàng nhỏ, mặt vô biểu tình
“Với chỉ số thông minh kia của nó, còn có khả năng giảm xuống??”
Tô Yên vừa nghe
“Ân, cũng đúng.
”
Nếu minh thạch kia có thể hấp thu trí lực nó để dùng, vậy Tiểu Hồng hẳn là sẽ không có hại.
Không chừng còn có thể hố minh thạch đến choáng váng.
Tô Cổ nhìn Tô Yên, nghiêm túc hỏi
“Minh thạch, rốt cuộc là cái gì?”
Tô Yên trầm mặc thật lâu, cô mở miệng
“Có người nói với ta, minh thạch có thể thay thế tồn tại của ta.
”.