Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Tô Yên ném trường kiếm và khiên đi, rút dao găm bên hông ra, chạy thẳng tới phía trước xe ngựa đó.

Tốc độ của nàng vô cùng nhanh.

Những hắc y nhân đứng xung quanh cũng không ngờ tốc độ của nàng nhanh đến như vậy, không một chút chậm chạp sơ hở nào.

Chớp mắt một cái, Tô Yên đã nhảy thẳng vào trong xe ngựa.

Cao thủ hắc y kinh sợ
“Vương gia cẩn thận!!”
“Vương gia!!”
Vừa dứt lời, mành xe đã bị xốc lên.

Một nam tử mặc cẩm y, ngồi bên trong xe ngựa.

Phía sau lưng, một bộ binh của Thịnh Nguyên quốc tay cầm dao găm, dí vào cổ hắn.

Dao nhỏ đã khảm vào da, máu tươi theo lưỡi đao nhỏ giọt xuống sàn xe ngựa.

Tô Yên lên tiếng
“Thổi kèn, rút quân.”
Giọng nói của nàng nhàn nhạt.

Cũng không thèm nhìn vị nào đó đang bị mình kề dao vào cổ một cái, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào những hắc y nhân bên ngoài.

Biểu tình trêи mặt những hắc y nhân đó không phải chấn kinh, mà là vô cùng sợ hãi.

Chỉ sợ Tô Yên xuống tay một cái, cắt đứt đầu Vương Gia nhà bọn họ.

So sánh với những người bên ngoài, vị nào đó đang bị kề dao vào cổ vẫn có tâm tình khen ngợi Tô Yên
“Công phu của thiếu hiệp thật tốt a.”
Lúc hắn nói còn mang theo ý cười, yết hầu rung động, lười biếng đến cực điểm.

Tô Yên thấy hắn nói nhiều như vậy, xuống tay nặng hơn một chút nữa.

Máu chảy ra càng nhiều.

Nàng lạnh nhạt lên tiếng
“Rút quân.”
Vị Vương Gia kia rêи lên một tiếng, mở miệng
“Các ngươi không nghe thấy sao? Còn không chịu thu binh?”
Hắn vừa dứt lời, một hắc y nhân lập tức hành lễ
“Tuân lệnh!”
Lập tức chạy như bay rời đi.

Chỉ một lát sau, Tô Yên nghe thấy tiếng kèn thu binh.

Hai bên binh lính vẫn giằng co thêm một lát nữa mới chậm rãi trở về.

Tô Yên vươn ngón tay ra chỉ vào một hắc y nhân
“Ngươi, đánh xe ngựa đi tới thành trì đối diện.”
Hắc y nhân mới chỉ kịp do dự một khắc, máu trêи cổ Vương Gia nhà hắn ta lại chảy càng nhiều.

Vương Gia rêи lên một tiếng, chậm rãi nói
“Thất thần cái gì, không nghe thấy thiếu hiệp chỉ thị sao?”
Không hiểu vì sao Tô Yên cảm thấy hắn không có chút sợ hãi nào.

Làm con tin ở nước khác, dù hắn có là quan lớn, mạng này cũng không do hắn quyết định.

Đương nhiên, Tô Yên cũng không muốn biết.

Nàng chỉ muốn bắt người này về, muốn có chút bạc để trở về nhà.

Hoặc là, nói rõ thân phận nữ tử.

Mượn việc bắt được tướng lĩnh của quân giặc lập được đại công, mong được pháp ngoại khai ân việc nàng giả nam trang tiến vào quân ngũ.

Tô Yên vừa nghĩ, vừa cảm nhận xe ngựa lắc lư di chuyển.

Tiểu Hoa hưng phấn
“Ký chủ, chị thật soái!!”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
“Cũng được!”
Xe ngựa dần chạy tới gần thành trì.

Còn loáng thoáng nghe được tiếng gầm rú của binh sĩ Thịnh Nguyên quốc
“Xe ngựa của quân địch? Đây lại là cái trò gì vậy?”
Giọng nói vừa dứt, xe ngựa cũng ngừng lại.

Tô Yên vén rèm lên, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy nhiều tàn binh của Thịnh Nguyên quốc vây quanh xe ngựa.

Tô Yên nhìn quanh một lượt, phát hiện ra Lý Đại Bạch.

Nàng mở miệng
“Lý Đại Bạch.”
Lý Đại Bạch nghe thấy giọng nói liền nhìn lại, phát hiện ra Tô Yên, reo lên
“Là tiểu huynh đệ!!”
Tô Yên lên tiếng
“Lên xe, điều khiển!”
Nói xong, nàng nhìn về phía một binh sĩ đang cầm kiếm ở gần nhất
“Ngươi, đi báo cho Tướng quân, đã bắt được tướng lĩnh của quân địch.”
Tô Yên nhìn con tin trong tay mình
“Ngươi tên gì?”
Vị nào đó nước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn Tô Yên.

Hai người đối diện nhau.

Tô Yên sửng sốt một chút.

Người kia chậm rãi nói
“Hiên Viên Quân Ngọc.”
Hắn vừa dứt lời, trong đầu Tô Yên cũng vang lên âm thanh của Tiểu Hoa
“Leng keng, phát hiện Nam chủ đại nhân Hiên Viên Quân Ngọc.

Mời ký chủ hoàn thành công lược.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui