Không những Sứ thần sốt ruột, mà Tô Yên càng sốt ruột hơn.
Nàng không muốn đưa hắn đi dạo phố.
Nàng muốn về nhà, hoàn thành nguyện vọng của nguyên thân.
Hiên Viên Quân Ngọc không để ý tới sứ thần, ngược lại lại nhìn chằm chằm Tô Yên.
“Tiểu thiếu hiệp hình như có lý do khó nói.
”
Tô Yên
“Thuộc hạ chỉ là quân tốt, bảo vệ quốc gia mới là việc nên làm.
”
Hiên Viên Quân Ngọc cười, như suy tư điều gì
“Bảo vệ quốc gia a.
”
Ngón tay nhẹ vuốt cái ly trong tay.
Hiên Viên Quân Ngọc lại nói tiếp
“Vậy ý Tướng quân thì sao?”
Tất nhiên là gã muốn giữ Hiên Viên Quân Ngọc ở lại.
Hiệp nghị đình chiến một năm, còn có bản vẽ súng bắn đá này, đây chính là vũ khí bí mật mà Kim Ngọc quốc sử dụng trong lần tấn công này.
Hiện giờ bởi vì một vị Vương Gia, liền cho gã cả bản vẽ.
Đương nhiên, có thể kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Có lẽ, có thể moi được càng nhiều thứ.
Nghĩ vậy, gã Tướng quân liền vung tay lên đồng ý.
Giữa trưa, mặt trời nắng gắt chói chang.
Trước mặt một tòa nhà nào đó trong biên thành, mười mấy chiếc xe ngựa nối đuôi nhau chạy đến.
Tô Yên đứng trước cổng ra vào, hơi hí mắt nhìn một đoàn xe ngựa này.
Khi chiếc xe ngựa đầu tiên dừng lại.
Mành che xốc lên, Hiên Viên Quân Ngọc bước từ trong xe ra ngoài.
Toàn thân tràn đầy tự phụ, nửa điểm cũng không thấy giống con tin.
Hắn bước xuống nhìn Tô Yên, lên tiếng
“Tiểu thiếu hiệp, những ngày này, mong được chiếu cố.
”
Hiên Viên Quân Ngọc vừa dứt lời, bỗng nhiên một mũi tên không biết từ đâu bắn về phía này.
Mục tiêu chính là Hiên Viên Quân Ngọc.
Tô Yên duỗi tay giữ chặt hắn, kéo người ra phía sau mình, một tay bắt lấy mũi tên đang phóng tới.
Ngẩng đầu nhìn về phương hướng mũi tên vừa được phóng ra.
Chỉ thấy một thân ảnh màu đen nhanh chóng bay đi.
Người điều khiển mười mấy chiếc xe ngựa này chính là quân lính của quân doanh.
Nhìn thấy có mũi tên bắn về phía này, lập tức gào lên
“Bắt thích khách.
”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи truyendkm.
com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Động tác nhất trí chạy như bay về phía thích khách kia vừa rời đi.
Đến nỗi sống chết của Hiên Viên Quân Ngọc cũng không thèm quan tâm.
Chỉ là một con tin, chết thì chết thôi.
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên, như suy tư gì.
“Tiểu thiếu hiệp đã cứu ta.
”
Ngữ điệu của hắn chậm rãi.
Tô Yên nhìn hắn một cái, biết hắn không bị thương, sau đó lại nhìn cổ hắn.
Trêи cổ vẫn quấn băng gạc màu trắng.
Nàng mở miệng
“Vào trong đi.
”
Hiên Viên Quân Ngọc cười
“Đến bây giờ ta vẫn chưa biết tên của thiếu hiệp a.
”
Tô Yên không nói gì.
Hiên Viên Quân Ngọc tiếp lời
“Tương lai sẽ ở chung nhiều ngày như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ biết.
”
Tô Yên dừng một chút, sau đó chậm rì rì mở miệng
“Tô Yên.
”
Ý cười trêи mặt hắn càng đậm
“A, Tô Yên, cái tên này quả thật rất hay.
”
Nói xong, hắn bổ sung một câu
“Ta lớn như vậy, lần đầu tiên bị người ta bắt cóc, lần đầu tiên suýt chút nữa bị người ta lấy mạng.
”
Hắn giống như vô cùng có hứng thú với Tô Yên.
Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nói nhiều đến như vậy.
Tô Yên kéo hắn đi vào bên trong, tìm một phòng nghỉ.
Mở cửa, đẩy hắn vào, sau đó liền đóng cửa lại.
Tô Yên đứng ở trước cửa sửa sang lại y phục.
Hẳn là không bị phát hiện đâu nhỉ?
Dựa theo ý của Tướng quân, Hiên Viên Quân Ngọc sẽ ở lại đây khoảng nửa tháng thăm thú nơi này.
Tiểu Hoa nhịn không được nói
“Ký chủ, chị làm ngài ấy bị thương, thế nhưng ngài ấy lại không đòi bồi thường a.
”
Đây không giống phong cách của Nam chủ đại nhân.
Làm cho Tiểu Hoa sinh ra ảo giác Nam chủ đại nhân ở vị diện này là người tốt.
.