Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Hai vị phu nhân kia cũng vô cùng kinh ngạc
"Tô đại nương, đây là nhi tử đi tòng quân mà bà hay nhắc với chúng tôi sao?"
"Ai da, không tồi nha.

"
Nói xong, ánh mắt của mấy vị phu nhân đều nhìn về chiếc xe ngựa phía sau lưng Tô Yên.

Hiên Viên Quân Ngọc xuống xe.

Cẩm y ngọc bào toàn thân tự phụ, vừa nhìn thấy đã biết là nhân vật lớn.

Hắn quét một vòng bốn phía xung quanh.

Hai phu nhân kia vội vàng đứng dậy, có chút co quắp.

Đại khái chưa từng gặp qua, cũng không biết phải ứng phó với đại nhân vật như thế nào, bèn giật giật tay áo Tô đại nương, đánh mắt dò hỏi.

Tô đại nương mãi mới phục hồi được tinh thần, mở miệng theo bản năng.

"Sao ngươi lại tìm tới đây?"
Lời nói của bà ta không có chút vui sướng nào, chỉ có chất vấn.

Tô đại nương nói xong, hai vị phu nhân đứng bên cạnh đều thấy vô cùng khó hiểu.

Tô đại nương đang nói cái gì vậy?
Cao hứng đến choáng váng rồi sao?
Tô Yên lên tiếng
"Mẫu thân ở đâu ta cũng có thể tìm được.

"
Tô Yên vừa nói lời này, sắc mặt của Tô đại nương liền trở nên vô cùng phức tạp.

Đối với sự xuất hiện của Tô Yên, có bài xích, có ngoài ý muốn, có kinh hoảng bất an, nhưng lại không có chút cảm giác cao hứng nào.

Thời gian trước Tô Yên vừa nhập quân ngũ, Tô đại nương đã dẫn theo con trai và con dâu chuyển nhà ngay lập tức.

Chuyển đến Y Sơn trấn, nói với mọi người con trai nhỏ đi tòng quân, tâm tình vô cùng buồn rầu nên muốn chuyển nơi ở, không muốn nhìn vật lại nhớ người, sống khổ sống sở.

Không khí trong nhà có chút xấu hổ.

Tô Yên lại lên tiếng
"Chẳng lẽ mẫu thân không muốn cho chúng ta vào trong ngồi sao?"
Hai vị phu nhân kia đều có mắt, biết là chuyện nhà người ta, đương nhiên không tiện quấy rầy lâu liền nhanh chóng trở về nhà.

Tô đại nương lấy lại tinh thần, nở nụ cười hiền lành nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.

Hiển nhiên, trong bốn người này, Hiên Viên Quân Ngọc mới là đại nhân vật.

Ba người còn lại giống như là người hầu.

Tô đại nương lên tiếng
"Các vị đại nhân, mời vào bên trong.

Hàn xá thô bỉ, mong các vị không ghét bỏ.

"
Lý Đại Bạch xua xua tay, cười ha ha nói
"Đại nương nói gì vậy, chúng ta ở quân doanh còn khổ hơn như thế này nhiều.

Tất nhiên sẽ không ghét bỏ.

"
Nói xong, Lý Đại Bạch sóng vai cùng Tô Yên đi vào trong.

Vừa đi, Lý Đại Bạch vừa nhìn Tô Yên, một lúc sau mới rụt rè nói
"Tiểu huynh đệ, sao ta cảm thấy mẫu thân của cậu nhìn thấy cậu trở về lại không hề cao hứng như vậy? Chẳng lẽ là cậu được nhặt về, cho nên quan hệ với mẫu thân ngươi mới không tốt sao?"
Lý Đại Bạch nghĩ gì nói đấy, không hề cố kỵ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên hờ hững lên tiếng
"Thân sinh.

"
"À, à, hóa ra là như vậy a.

"
Lý Đại Bạch nghĩ, có lẽ mẫu thân nhà người ta đều đối xử với con cái của mình như vậy.

Sau đó hắn cũng không để ý nữa.

Đi vào trong mới phát hiện nơi này không hề tồi.

Tứ hợp viện được quét dọn sắp xếp sạch sẽ, ở trong thôn này đã là khá giả rồi.

Tô đại nương vội vàng lau lau cái bàn
"Mấy vị đại nhân, ngồi đi, ngồi đi, đừng chê nhé!"
Nói xong vội vàng bưng nước cùng quả khô đến.

Chờ làm xong, Tô đại nương ném cho Tô Yên một ánh mắt, sau đó lên tiếng
"Tiểu Yên, ra đây cùng ta.

"
Tô Yên gật đầu
"Được!"
Nói xong liền đứng dậy đi theo chân Tô mẫu ra ngoài.

Lục Vân nhìn theo bóng Tô Yên rời đi, nhỏ giọng nói
"Vị đại nương này có vẻ không hề thương thiếu hiệp.

"
Trong giọng nói của Lục Vân còn có chút đau lòng, có chút mất mát.

So với Lý Đại Bạch, Lục Vân càng thêm để ý hơn.

Nàng lớn lên trong sự thương yêu của tất cả mọi người trong nhà, tuy rằng phụ mẫu đều đã qua đời, nhưng lúc còn sống song thân đều vô cùng thương yêu nàng, cho nên Lục Vân có thể nhìn thấy sự bài xích trong ánh mắt Tô đại nương dành cho Tô Yên.

Bà ta không hề vui mừng, thậm chí còn mong Tô Yên đừng trở về.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui