Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Tô Yên trố mắt nhìn hắn.

Mở miệng
"Chàng, chàng thích nam nhân?"
Nàng vừa hỏi vừa khẽ nhíu mày.

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên, hỏa khí vừa tan đi một chút, lại muốn bùng nổ tiếp rồi
"Cái ánh mắt này của ngươi là có ý gì?"
Tô Yên nghiêm túc
"Chàng sẽ không thích nam nhân chứ?"
Nàng càng nói, Hiên Viên Quân Ngọc càng tức.

"Bổn vương thích cái gì còn cần ngươi quản sao?"
Tô Yên lắc đầu, không có nói nữa.

Hiên Viên Quân Ngọc vung ống tay áo rời đi.

Chỉ còn lại một mình Tô Yên ở trong phòng.

Tiểu Hoa vui vẻ
"Ký chủ, Nam chủ đại nhân thích chị đó~~~.

"
"Ừm.


"
Nàng lên tiếng.

Tiểu Hoa nhìn, ký chủ hình như không hề cao hứng!.

"Ký chủ, chị không sao chứ?"
Tô Yên vuốt phẳng áo ngoài.

"Vẫn nên nhanh chóng trở về thân phận nữ nhi đi.

"
Tô Yên có chút lo lắng
"Ký chủ, chị có chủ ý gì rồi sao?"
"Ừm, có rồi.

"
Vốn dĩ Hiên Viên Quân Ngọc cảm thấy lúc đó bị chọc tức đến mất não rồi nên mới đi hôn môi với Tô Yên.

Hắn không phải đoạn tụ.

Bởi vì chút chuyện ngày trước, đối với những kẻ đoạn tụ, hắn vẫn luôn vô cùng chán ghét.

Hắn nghĩ, nếu Tô Yên vì nụ hôn trong lúc không tỉnh táo kia mà muốn dây dưa với hắn, hắn nhốt Tô Yên lại là được rồi.

Nhưng ba ngày sau, đến cả bóng dáng Tô Yên mà hắn cũng không nhìn thấy.

Sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc xám xịt.

Tên này có ý gì đây?
Ghét bỏ hắn sao?
Dưới tàng cây hòe, Hiên Viên Quân Ngọc ngồi im ở đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, khóe môi rõ ràng có treo một nụ cười nhưng lại làm người ta nổi da gà.

Chỉ một lát sau, ngoài cửa truyền tới âm thanh.

Là Tô đại nương.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô đại nương vừa vào cửa đã nhìn thấy Hiên Viên Quân Ngọc, ánh mắt sáng ngời
"Đại nhân, đại nhân, nhi tử của ta đã trở về rồi, ngài nhìn một chút.

"
Nói xong, vội vã chạy vào, phía sau lưng bà ta còn có hai người nữa.


Một nam một nữ.

Nam nhân mặc áo vải thô, thân thể rất cường tráng, trong tay còn cầm theo một túi bạc, sắc mặt có chút không kiên nhẫn
"Mẫu thân, Tô Yên mới tòng quân được bao lâu, liệu có thể gặp được nhân vật gì lớn chứ?"
Còn đưa người kia về nhà nữa.

Vừa nghe đã cảm thấy vô cùng khó tin.

Sau lưng nam nhân là một nữ nhân.

Y phục mặc trên người cũng không tồi, cũng biết trang điểm.

Vừa đi vào vừa dày vò cái khăn tay, bĩu môi tỏ vẻ ghét bỏ ngôi nhà này của Tô đại nương.

Ả cũng xen vào nói một câu
"Tiểu Thiên, nếu không chàng và mẫu thân đi xem đi, ta đi về trước, con đường này qủa thật quá khó đi, dẫm lên muốn cộm cả chân.

"
Nói xong liền đưa tay lên bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ.

Tô đại nương vội vàng nói to
"Nhi tử, ở đây, ở đây, con mau lại đây cho đại nhân nhìn xem.

"
Nói xong liền lôi kéo nhi tử của mình tới trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc.

Hiên Viên Quân Ngọc hờ hững ngước mắt, con ngươi đen nhánh nhìn Tô Thiên, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi
"Đại nhi tử của ngươi sao?"
Tô đại nương gật đầu lia lịa

"Đại nhân, đại nhi tử của ta thân thể cường tráng hơn tiểu nhi tử.

Về sau nếu đi theo hầu hạ đại nhân, khẳng định sẽ tận tâm tận lực.

"
Tô Thiên vốn còn đang vô cùng khinh thường vị đại nhân trong miệng Tô đại nương.

Liếc mắt nhìn một cái, thái độ lập tức thay đổi 180 độ.

Thật, thật sự vừa nhìn đã biết vị đại nhân này lai lịch không hề nhỏ.

Tô Thiên bắt đầu bán tín bán nghi.

Đứng đơ ở đó để mặc cho Tô đại nương giới thiệu.

Mà Tô tức phụ* lúc nãy còn dè bỉu, giờ hai mắt sáng lấp lánh như đèn pha ô tô nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Quân Ngọc.

*Tức phụ: Con dâu
Vừa nhìn vừa nói với Tô đại nương
"Mẫu thân, sao người có thể để đại nhân ở lại nơi như thế này chứ? Đại nhân đã tới đây nhiều ngày như vậy, sao giờ người mới gọi hai chúng con về?"
Giọng nói của ả ta tràn ngập bất mãn với Tô đại nương.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận