Tô Yên đi rồi.
Lục Vân đứng đó nhìn theo bóng Tô Yên rời đi khóc không ngừng.
Tô Yên cưỡi ngựa chạy về hướng quân doanh.
Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng
"Ký chủ, chị cải nam trang luôn luôn có thể mê hoặc nữ nhân."
Nữ nhân liêu xiêu vì ký chủ cứ như tre già măng mọc, hết người này tới người khác, phải làm sao bây giờ?
Tô Yên nghi hoặc
"Luôn luôn?"
Tiểu Hoa nghiêm túc gật đầu
"Đúng vậy, đúng vậy, ký chủ, chẳng lẽ chị không phát hiện ra sao?"
Hơn nữa, cách ký chủ cự tuyệt người ta, càng lúc càng có kinh nghiệm.
Tô Yên không nói gì.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị không cảm thấy như vậy sao?"
"Không cảm thấy."
Lúc lâu sau, Tiểu Hoa mới cất tiếng
"Ký chủ, chị có chút khang khác."
"Sao?"
"Tiểu Hoa cũng không thể nói rõ.
Trước kia ký chủ rất ngoan, người khác nói gì ký chủ cũng sẽ nghiêm túc nghe.
Nhưng hình như ký chủ không có chút tình cảm nào xen lẫn vào đó.
Không vui cũng không buồn."
Giống như là.....!đầu gỗ mà Quân Vực đại nhân vẫn luôn nói.
Quả thực là rất giống.
Hiện tại ký chủ có chút thay đổi.
Trong lòng cũng sẽ có tình cảm dao động.
Ít nhất cũng sẽ phát hiện ra người khác có cảm tình với mình.
....
Tô Yên thúc ngựa đi về phía trước.
Lúc này một lực đạo cường đại xuất hiện.
Tô Yên túm chặt dây cương, nhìn thẳng về phía trước.
Hiện đang là hoàng hôn, mặt trời đang xuống núi.
Có hai thân ảnh đi từ phía xa tới.
Hai người này, Tô Yên đều biết.
Là An Đồng và An Túc.
Hai thuộc hạ bên người của Quân Vực.
Hai người họ mặc quần áo màu đen, đứng im ở đó chờ Tô Yên.
An Túc đặt một tay lên ngực, hành lễ với Tô Yên
"Tham kiến Chủ Thần đại nhân."
Tô Yên nhìn
"Có việc gì?"
An Đồng đứng bên cạnh cướp lời
"Thân thể của thiếu chủ nghe nói bị ngài mang đi.
Chúng ta muốn đưa thiếu chủ về Thâm Uyên Ma Vực."
Tô Yên giữ chặt dây cương, xoay người xuống ngựa, nhìn hai người đứng đối diện.
"Ai ra lệnh?"
An Túc lên tiếng
"Tôn chủ."
Tô Yên trầm mặc.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nàng không lên tiếng, chưa nói cho hay không cho.
An Túc nói tiếp
"Thân thể của thiếu chủ có bao nhiêu suy yếu, Chủ Thần đại nhân là người rõ ràng nhất.
Chỉ có trở lại Thâm Uyên Ma Vực, chúng ta mới có thể tẩm bổ cho thân thể của thiếu chủ."
Sau đó, An Túc lại tiếp tục hành lễ
"Cầu xin Chủ Thần đại nhân."
Tô Yên cúi đầu, đứng im ở chỗ đó.
Cất tiếng hỏi
"Hắn sẽ tốt lên chứ?"
Tô Yên vừa hỏi xong, An Túc vô cùng sửng sốt.
Không nghĩ tới, câu hỏi này lại là từ trong miệng Tô Yên thốt ra.
Sắc mặt An Đồng quái quái
"Chủ Thần đại nhân, ngài chỉ cần cách xa thiếu chủ một chút, có lẽ thiếu chủ sẽ bình yên vô sự mà sống tới hết đời."
An Túc gầm lên
"An Đồng, im miệng."
An Đồng nói xong liền có chút hối hận.
Suy cho cùng, mọi chuyện đều do thiếu chủ tự quyết định.
Nhưng hắn ta không không chế được việc cứ nhìn thấy Tô Yên là lại cảm thấy tức giận.
An Đồng ngậm miệng, lui về phía sau một bước, quay đầu đi.
An Túc ôn hòa cất lời
"Chủ Thần đại nhân hình như có chút bất an?"
Tô Yên không đáp lại.
Nàng vốn dĩ muốn đưa thân thể của Quân Vực trở về Thâm Uyên Ma Vực để dưỡng thương.
Nàng đã tìm đủ mọi cách cũng không thể chữa khỏi được miệng vết thương của hắn, ngược lại lại càng làm vết thương của hắn nặng thêm.
Tô Yên nhắm mắt lại, trong chớp mắt, thân thể của Quân Vực xuất hiện trước mắt ba người.
Y phục trắng, tóc búi cao, một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ.
Một nửa thân thể máu thịt lẫn lộn, còn lộ rõ cả xương sườn bên trong.
Chỗ duy nhất còn hoàn hảo chính là khuôn mặt này.
Thời điểm An Đồng, An Túc nhìn thấy thân thể của Quân Vực, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
An Túc móc ra một chiếc nhẫn, nháy mắt thân thể Quân Vực liền biến mất.
An Túc lại hành lễ lần nữa
"Chủ Thần đại nhân, gặp lại sau!".