Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Chẳng cần nhìn thấy người, chỉ cần nghe giọng đã biết là ai nói.

Tô Yên cúi đầu, cố nén sự bực bội trong lòng.

Đám binh lính tự động tránh sang hai bên tạo thành một con đường cho Hiên Viên Quân Ngọc đi.

Ánh mắt hắn âm u, đầu tiên là nhìn Tô Yên một cái, xác nhận nàng không có việc gì.

Sau đó liền liếc mắt nhìn gã Phó tướng.

Giọng nói hắn trầm thấp, trong mắt xuất hiện một loạt cảm xúc
"Ai cho ngươi lá gan, tự tiện hành sự?"
Phó tướng kia quỳ rạp xuống đất, vô cùng đau đớn
"Vương gia! Thuộc hạ thật sự không muốn nhìn thấy ngài bị tên yêu nam này mê hoặc!"
Cũng không biết từ lúc nào, yêu nam trở thành tên gọi của Tô Yên.

Lúc đám người đó nói ra, vô cùng hùng hồn, tỏ vẻ lý lẽ.

Gã vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc nhìn gã một cái, chậm rãi lên tiếng
"Mục vô quân kỷ, lừa trên gạt dưới, tự tiện hành động, dựa theo quân pháp xử trí."

Hắc y nhân ôm quyền
"Tuân lệnh!"
Một đống tướng sĩ xung quanh đồng loạt quỳ xuống đất
"Thỉnh Vương Gia xem xét lại!"
Rõ ràng, tám phần người trong quân doanh đã coi Tô Yên trở thành tai họa.

Tô Yên không nói gì, quay đầu rời đi.

Trong lòng Hiên Viên Quân Ngọc nhảy dựng.

Hắn vội vã đi theo, liếc mắt nhìn đám hắc y nhân, ý bảo đuổi theo.

Những tên ám vệ đó đã đi theo Hiên Viên Quân Ngọc từ lâu, tất nhiên đã chứng kiến qua cảnh Tô Yên một mình một người phản sát rất nhiều ám vệ có danh tiếng.

Vương Gia không bảo bọn họ động thủ, bọn họ cũng chỉ dám đi theo sau Tô Yên.

Đi dọc theo hướng đông khoảng chừng một cây số, có một đoạn sườn núi dốc.

Tô Yên dừng chân.

Hiên Viên Quân Ngọc đứng cách nàng không quá một mét.

Hắn híp mắt
"Làm sao? Nàng tưởng nhảy xuống đây tìm chết là mọi chuyện xong hết sao?"
Không hiểu vì sao, chỉ cần nghĩ tới chuyện Tô Yên muốn bỏ đi, hắn lại không kìm chế được mà muốn trói gô nàng lại.

Hắn bước từng bước tới cạnh Tô Yên, gằn từng câu từng chữ
"Dù nàng dám nhảy uống, ta cũng sẽ khiến nàng không được sống yên ổn."
Hiên Viên Quân Ngọc có chút sợ hãi Tô Yên sẽ vì thiên hạ mà thương sinh, xả thân vì mình.

Hắn vội duỗi tay kéo lấy Tô Yên.

Giữ chặt được tay nàng rồi, Hiên Viên Quân Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra.

Hắn ôm chặt lấy Tô Yên, cúi đầu, thanh âm mang theo nhu tình khó mà kìm nén
"Khổ sở lắm sao? Nàng có bị thương không?"
Tô Yên không đáp lại.


[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Giọng nói của Hiên Viên Quân Ngọc liền có chút âm trầm
"Nếu bọn chúng dám động tới nàng, bổn vương sẽ cho chúng sống không bằng chết."
Gã Phó tướng cùng đám binh lính cũng vội vàng chạy tới.

Gã kia còn đang tính toán lấy cái chết của mình khiến cho Hiên Viên Quân Ngọc tỉnh táo lại.

Đang muốn mở miệng nói, Tô Yên bỗng nhiên đẩy Hiên Viên Quân Ngọc ra.

Ánh mắt nàng mang theo sự lạnh lẽo, giữa hai hàng lông mày tràn ngập sự không kiên nhẫn.

Lạnh nhạt lên tiếng
"Muốn ta chết? Được!"
Nói xong, nàng liền xoay người trực tiếp nhảy xuống vực.

Không có một chút do dự, không có một chút lưu luyến.

Hiên Viên Quân Ngọc đứng im đó, thân thể cứng đờ.

Một lúc lâu sau vẫn không thể phục hồi tinh thần.

Mưa một ngày một đêm, tới sáng hôm sau mới dần dần nhỏ lại.

Đám binh sĩ cuối cùng của Kim Ngọc quốc cũng bắt đầu hành quân trở về nước.


Xe ngựa của Vương Gia đi cuối cùng.

Buổi sáng nay, người trong quân doanh kháo nhau ầm ĩ, rằng tên tù binh mà Vương Gia đặc biệt yêu thích đã nhảy vực tự sát.

Vương Gia giống như phát cuồng.

Đám tướng sĩ có mặt ở đó, mỗi người ăn 50 gậy, gã Phó tướng dẫn đầu kiếm chuyện bị cách chức, còn bị đánh thêm 100 gậy.

Người động thủ là ám vệ của Vương Gia.

Nghe nói gã Phó tướng kia giờ chỉ còn hơi tàn, mất đi nửa cái mạng.

Lại nghe nói, bên cạnh Vương Gia xuất hiện thêm một nữ nhân.

Là quận chúa của một đất nước nào đó.

Là người được Vương Gia chọn làm Vương Phi.

Nhưng vị quận chúa kia, thực sự quá...quá giống với tên tù binh vừa mới nhảy vực chết kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận