Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Nam tử nhìn bộ dáng của ả, buông lỏng tay, một nhát liền quăng ả ra ngoài.

Yêu nữ kia bị ném xuống dưới sàn, ho khan không ngừng.

Yêu Vương nhìn ả chằm chằm, làm ả vừa tỉnh táo lại một chút liền bắt đầu run bần bật.

Không dám trì hoãn nhiều, vội vàng nói
"Bẩm Yêu Vương đại nhân, nữ nhân đó vừa rời đi cùng đoàn người của Bộ lạc Mãnh Hổ."
Dứt lời, ả liền cúi gằm mặt xuống đất, không dám ngước lên nhìn biểu tình của Yêu Vương.

Một lúc sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, trộm ngẩng đầu lên mới phát hiện Yêu Vương đã rời đi từ lúc nào.

Nữ yêu giống như sống sót sau đại nạn, ngã ra đất, nằm hít thở từng ngụm từng ngụm khí lớn.

Cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một đám đang quỳ bên cạnh cũng không khác ả là mấy.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, tê liệt ngã xuống mặt đất.

Ôn thần này, cuối cùng cũng bị chuyện khác hấp dẫn mà rời đi rồi,
Cũng may, vẫn còn sống.

......!
Bộ lạc Mãnh Hổ dẫn theo thuộc hạ rời đi, đang chờ thị vệ tuần tra kiểm tra lần cuối.

Hắn còn đang cảm thán rằng vô cùng tiếc nuối khi không được gặp mặt Yêu Vương.

Bỗng nhiên, có một lực đạo cường đạo đánh úp lại về phía hắn.

Cả hắn và đám thuộc hạ đều vô cùng sửng sốt.

Còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, thị vệ tuần tra đã quỳ gối xuống đất hành lễ
"Yêu Vương đại nhân."
Sứ Giả Bộ lạc Mãnh Hổ trừng mắt nhìn người vừa tới đây.

Bạch y, tóc đen, vô cùng tuấn mỹ, khí thế cường đại.

Hoá ra, hoá ra, đây là Yêu Vương đại nhân của Yêu Tộc bọn họ a.

Yêu Vương nhìn lướt qua đám người trước mắt.

Nhìn vào ai, người đó liền sợ hãi mà cúi thấp đầu.

Sứ Giả kia vội vàng hành lễ, đang muốn cất lời liền nghe thấy Yêu Vương đại nhân hỏi một câu
"Ai đưa cho ngươi Cửu Long lưu ly châu?"
Sứ Giả Bộ lạc Mãnh Hổ nghe xong, tưởng được Yêu Vương khen ngợi.

Vội vàng nói
"Bẩm Yêu Vương đại nhân, là bộ lạc của hạ thần đồng tâm hiệp lực tìm kiếm...."
Gã còn chưa nói hết câu, nháy mắt đã giống như con diều đứt dây bay lên, đập vào cây cột.

Gã phun ra một ngụm máu tươi, vô cùng chật vật
Yêu Vương liếc nhìn gã một cái
"Nói."
Sứ giả phun ra một ngụm máu.

Không dám chơi tiểu tâm tư nữa, vội vàng nhìn quanh.

Nhìn một lúc lâu, cho tới khi gã cảm thấy lực đạo của Yêu Vương chuẩn bị ép chết gã rồi.

Gã mới nhìn thấy Tô Yên đang đi dọc theo bậc thang xuống.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Hai mắt gã sáng ngời
"Nàng ta, nàng ta, là nàng ta!!"
Tô Yên đứng ở bậc thang, dừng chân.

Vừa rồi, cô muốn đi xem nơi mình từng ở nên đã rời khỏi đội hình.

Nhưng mà, thủ vệ nghiêm ngặt.

Không có biện pháp, đành phải quay về.

Kết quả vừa về tới nơi liền nhìn thấy Sứ Giả quỳ rạp xuống đất, miệng hộc máu, đang chỉ vào mình.

Cô chớp chớp mắt.

Một luồng hơi thở nguy hiểm vọt tới.

Cô định lùi lại phía sau, nhưng thần lực còn chưa khôi phục, sao có thể tránh được.

Một bạch y nam tử xuất hiện trước mắt cô.

Nam tử đứng ở bậc thang cuối cùng, hai người đối diện với nhau.

Nửa ngày sau, Tô Yên cất tiếng
"Lục"
Khi nam tử nghe thấy cái tên này, đôi mắt đen nhánh chớp mắt liền dao động.

Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.

Ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào Tô Yên.

Hắn từng bước từng bước đi tới phía cô
"Người trộm đi Cửu Long lưu ly châu của bổn vương, là ngươi a?"
Môi mỏng câu lên, không có lấy một chút ý cười.

Chỉ có khí thế cường đạo của hắn, ép người ta không thở nổi.

Hắn giống như đã hoàn toàn quên mất cô.

Không chỉ vậy, còn nhận định Tô Yên chính là kẻ đã ăn trộm đồ của hắn.

Tô Yên
"Ta không có."
Hắn nhíu mày
"Vậy đồ vật của bổn vương, vì sao lại ở chỗ ngươi vậy?"
Giọng nói của hắn, nghe không ra rốt cuộc hắn có tức giận hay không nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui