Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghiêm túc
"Là chàng cho ta."
Ý cười trên môi hắn phai nhạt dần, đứng im trước mặt Tô Yên.

Hắn nắm lấy tay cô, cúi đầu lẩm bẩm
"Ngươi cảm thấy, ngươi dựa vào cái gì mà có thể khiến Bổn Vương đem Yêu Tộc chí bảo ra đưa cho ngươi?"
Tô Yên không hề cố kỵ mà ôm lấy Lục.

Cô còn chưa nói lời nào, thân thể Lục đã cừng đờ lại.

Tô Yên nhẹ nhàng đáp
"Cho người khác thì không thể, nhưng cho Yêu Hậu, thì có thể."
Lúc trước, vị trí Yêu Hậu, hắn một hai muốn cô ngồi lên.

Lúc này hắn cũng không thể chối bỏ được.

Cô vừa dứt lời, đám người đứng cạnh kinh ngạc há hốc mồm, cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi.

Không chỉ là vì lời Tô Yên nói, mà còn là vì hành động của cô.

Bọn họ đang nhìn thấy cái gì đây?
Nữ tử nhân loại này ôm Yêu Vương đại nhân??
Ôm như vậy mà vẫn còn sống??
Còn mấy lời nàng ta vừa nói nữa.

Cửu Long lưu ly châu này là do Yêu Vương cho nàng?
Còn cho nàng vị trí Yêu Hậu?
Nhiều năm như vậy, nữ nhân tìm mọi cách trèo lên được vị trí Yêu Hậu không phải ít.

Nhưng một nữ nhân ảo tưởng sức mạnh như vậy, lần đầu tiên bọn họ được gặp.

Hay là nữ nhân này chán sống rồi? Muốn chết không toàn thây?

Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng khiến cho bọn họ sợ hãi.

Nàng ta còn hôn Yêu Vương??
Yêu Vương chẳng những không tránh né, còn mặc kệ cho nàng tùy ý hôn mình??
Đám người Bộ lạc Mãnh Hổ vô cùng khiếp sợ.

Còn đám thị vệ tuần tra thì cảm thấy mình buồn ngủ quá, hoa mắt mất rồi.

Chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh.

Bao nhiêu năm qua, bọn họ tiến vào trong Yêu Vương điện dọn dẹp thi thể.

Đám nữ nhân tới câu dẫn Yêu Vương, thủ đoạn càng ngày càng lợi hại.

Nhưng còn chưa kịp chạm tới góc áo của Yêu Vương thì đã được bọn họ ném xác ra ngoài.

Tình huống này....!
Tuyệt đối là hoa mắt.

Tô Yên hôn hắn xong, thấy hắn không nói lời nào.

Cô nhìn hắn
"Chàng có nhớ ta không?"
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Lục trầm mặc.

Tô Yên khẽ nói
"Ta có một chút nhớ chàng."
Lúc cô rạch tay lấy máu đưa cho An Túc.

Nghe An Túc miêu tả, nghĩ tới bộ dạng thoi thóp nằm đó của Quân Vực, lại nghĩ tới lúc mình bị hút đi, hắn vẫn đang ngồi trên Vương tọa tròn mắt nhìn cô.

Lúc ấy, cô liền vô cùng muốn trở về tìm hắn.


Khẳng định hắn rất thương tâm.

Rất lâu sau, Lục lại nở nụ cười.

Hắn cúi đầu.

"Nhớ ta?"
Tô Yên nghiêm túc gật đầu
"Ừm."
Hắn cười ra tiếng.

Không biết hắn rốt cuộc đang cười cái gì.

Hắn vuốt ve khuôn mặt Tô Yên
"Lần này, lại muốn gì? Nàng ngoan ngoãn nói với bổn vương.

Bổn vương sẽ không phạt nàng."
Hắn vừa nói như vậy, Tô Yên liền trố mắt.

Nhưng, cũng hợp tình hợp lý.

Tô Yên buông lỏng cánh tay đang ôm hắn.

Hình như cô đã quá hấp tấp khi tới đây rồi.

Không kịp chuẩn bị điều gì, bị hắn hỏi như vậy, không biết phản bác như thế nào.

Cô suy nghĩ một lúc lâu, cũng không thể nghĩ ra một câu trả lời thỏa đáng
"Ta, ta ······"
Cuối cùng, vẫn là ngậm miệng lại.

Nhưng thấy thái độ của cô, trong mắt Lục càng hiện rõ sự tức giận.

Hóa ra, hắn đoán đúng rồi.

Sứ Giả Bộ lạc Mãnh Hổ nhìn tình huống này, vội vàng tiến lên phủi sạch quan hệ với Tô Yên.

Gã quỳ trên mặt đất.

"Yêu Vương đại nhân, nữ nhân này lai lịch không rõ ràng, hạ thần thấy trong tay ả có Cửu Long lưu ly châu, muốn làm Yêu Vương đại nhân cao hứng.

Nữ tử nhân loại này quỷ kế đa đoan, Yêu Vương đại nhân không cần làm bẩn tay, hạ thần sẽ giải quyết!"
Lục nghiêng người, nhìn gã Sứ Giả đang quỳ rạp trên mặt đất.

Hắn không nói gì, chỉ cong môi cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận