Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên đứng ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh bên trong liền đẩy cửa.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa điện mở ra.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào trong điện.

Người cô nhìn thấy đầu tiên là nữ nhân đeo khăn che mặt.

Tô Yên nhìn nàng ta, hai người đối diện.

Người kia cúi đầu tránh né ánh mắt của Tô Yên.

Tô Yên cũng quay đi, nhìn về phía người đang ngồi trên Vương tọa.

Cô đi vào trong.

Lục lên tiếng hỏi
"Có việc gì?"
Ngữ khí nhàn nhạt, không hề có bất cứ tình cảm gì, giống như những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng.

Tô Yên đáp
"Không có việc gì"
Nói xong, cô lại nói
"Chỉ là muốn đến tìm chàng."
Lúc này cô quay đầu nhìn nữ nhân che mặt kia.

Nhẹ nhàng cất lời
"Chúng ta đã từng gặp nhau sao?"
Thần sắc Vu Sư quái quái
"Có lẽ vậy."
Tô Yên hỏi tiếp
"Ta có thể nhìn khuôn mặt của ngươi không?"
Vu sư đáp
"Chỉ là một khuôn mặt, xem hay không cũng không có gì khác nhau."
"Ngươi có từng nghe nói đến Học Viện Moya chưa?"
"Chưa từng."
Tô Yên gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Cô dọc theo bậc thang đi lên trên đài.

Đi tới trước mặt Lục, cô vò vò tay áo của mình.

Không còn giữ được sự bình tĩnh như lúc đối mặt với nữ nhân kia nữa.

Cô nói
"Có phải chàng vẫn tức giận vì ta rời đi lâu như vậy hay không?"
Lục cười, hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện.

Tô Yên liền duỗi tay bịt kín miệng hắn
"Nếu chàng muốn nói lời khó nghe làm ta khổ sở, vậy thì đừng nói nữa."
Cô không muốn nghe.

Vu Sư đứng bên dưới ý vị thâm trường nhắc nhở.

"Yêu Vương đại nhân không cảm thấy, đây là một cơ hội vô cùng tốt để có thể vĩnh viễn ở bên người mình thương sao?"
Chỉ cần 3 giọt máu trong tim của Tô Yên.

Tô Yên vừa tới gần Lục, sắc mặt cô liền tái nhợt.

Cô cảm thấy mình bị một lực lượng tương khắc áp chế.

Ánh mắt Tô Yên dừng lại trên tay hắn.

Một cái chùy...!có chút quen mắt.

Hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Cô nhìn vật kia thật lâu.

Lại ngẩng đầu, nhìn về phía Lục.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cô nói
"Chàng muốn dùng cái chùy này lấy máu của ta, giữ ta ở lại, có phải hay không?"
Lục nhíu mày.

Hắn không nghĩ tới, cô lại đoán ra được.

Hắn cầm cái chùy, chậm rãi để vào ngực Tô Yên
"Không phải nàng thích bổn vương sao? Không phải cái gì cũng có thể làm vì bổn vương sao? Lấy một chút máu của nàng, hình như...!cũng không có vấn đề gì a."
Hắn dán vào tai cô lẩm bẩm.

Tô Yên nắm chặt tay, sau đó chậm rãi buông ra.

Cô ngẩng đầu, nghiêm túc mở miệng
"Nếu ta để cho chàng lấy, chàng có thể đừng tức giận vì chuyện ta rời đi lâu như vậy nữa được không?"
Lục trầm mặc.

Tô Yên nói tiếp
"Ta không biết làm thế nào để chàng hết giận cả."
Tô Yên nghiêm túc nói, còn kéo kéo cổ tay áo Lục.

Cái Chùy Kia để ở ngực Tô Yên, giống như có cảm ứng, phát ra ánh sáng màu đen, kêu vù vù như tiếng con ong.

Sắc mặt Tô Yên càng lúc càng tái nhợt.

Tiểu Hoa gào lên
"Cảnh báo, cảnh báo, thần lực của ký chủ đang bị hút đi!! Mong ký chủ kịp thời xử lý."
Tiểu Hoa bên này cũng phát ngốc.

Tình huống này rốt cuộc là như thế nào.

Ký chủ không bị thương, cũng không đưa thần lực ra mà.

Nửa ngày sau.

'Cạch' một tiếng.

Cái Chùy bị Lục ném ra ngoài cửa Yêu Vương điện không thương tiếc.

Hắn ôm lấy Tô Yên
"Không muốn dỗ Bổn vương, vì sao trước kia lại rời đi?"
"Khụ!"
Tô Yên phun ra một ngụm máu.

Lục vừa mới vui vẻ một chút vì lời nàng nói lúc nãy, khóe môi khẽ nhếch lên giờ lại cứng đờ rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui