Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Quân nhân cũng sửng sốt.

Kỳ thật Nguyên Tử Tân nói rất đúng.

Dựa theo cấp bậc mà nói, nguyên đại soái là lớn nhất.

Nhưng mấy năm nay nguyên đại soái đem những việc này toàn quyền giao cho thiếu soái xử lý.

Ở trong lòng bọn họ, trên cơ bản cũng đều đã chấp nhận thiếu soái chính là cấp trên của mình.

Hơn nữa thiếu soái thành công mở rộng diện tích quân phiệt Nguyên gia ra gấp đôi, mà Nguyên đại soái cũng không có thu hồi quyền lợi của thiếu soái.

Nhiều năm qua vẫn luôn là như thế, hắn cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp giao đồ vật cho thiếu soái.

Quân nhân trầm mặc nhìn Nguyên Tử Mật, chờ hắn lên tiếng.

Nguyên Tử Tân nhìn người này, sau khi hắn hỏi xong những lời đó, thế nhưng còn đang xem sắc mặt Nguyên Tử Mật.

Hắn ta cố nén tức giận, khuôn mặt xanh mét
"Ngươi sợ là đã quên nơi đây là Nguyên gia, mà Nguyên Tử Mật lại là cái thứ gì?"
Tiếng nói vừa dứt, Nguyên đại soái lãnh đạm lên tiếng
"Tử Tân, ngồi xuống."
Nguyên Tử Tân vẫn sợ cha hắn.

Ngực phập phồng, cuối cùng vẫn là ngồi xuống.

Tuy rằng như thế, nhưng trong lòng vẫn căm giận
" Dù cho có một ngày Nguyên gia sụp đổ, nơi đây vẫn là của Nguyên gia, còn không tới phiên một đứa con nuôi như ngươi ra lệnh!"
Lời này vừa nói ra, trong phòng đều an tĩnh.

Đây chính là bí mật, Nguyên Tử Mật không phải là con ruột của Nguyên đại soái.

Chỉ là người biết việc này cũng không nhiều, trong mắt người ngoài, Nguyên Tử Mật cùng Nguyên Tử Tân đều là người Nguyên gia, tương lai rất có khả năng tranh đoạt vị trí người thừa kế.

Bất quá bởi vì Nguyên Tử Mật biểu hiện thật sự là quá mức xuất sắc, người ngoài vẫn đều cho rằng, cuối cùng Nguyên gia khẳng định sẽ do Nguyên Tử Mật tiếp nhận.

Bọn họ cũng đều cho rằng chỉ có Nguyên Tử Mật mới có thể gây dựng Nguyên gia lớn mạnh.

Thược Dược dùng quạt lông vũ che miệng, trong mắt hiện lên một tia hoang mang.

Nguyên Tử Mật thế nhưng không phải con ruột nguyên đại soái.

Vậy Nguyên gia tương lai...!
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Trong lòng Thược Dược đã có tính toán, mắt đẹp lưu chuyển ở trên người Nguyên Tử Tân.

Tô Yên vốn dĩ đã ăn được một chút, nhìn Nguyên Tử Mật từ đầu tới giờ ngay cả một ngụm cũng không ăn.

Cô bèn gắp đồ ăn vào chén của hắn.

Những thứ cô ăn thấy ngon thì đều gắp cho hắn cả.

So sánh với mấy người kia náo loạn, lực chú ý của Nguyên Tử Mật lại dừng ở vị bên cạnh hắn.

Ân.

Cô đang làm gì?
Gắp đồ ăn cho hắn?
Đồ ăn trong chén đều đã đầy tới nỗi sắp tràn ra ngoài rồi.

Hay là cô coi bát hắn trở thành bãi rác, thứ gì cũng đều ném vào đó??
Hắn khẽ nâng mắt, như có như không đảo qua Tô Yên.

Lúc này, Thược Dược nhẹ nhàng vỗ quạt, cười mở miệng
" Vị trí Nguyên gia, tự nhiên sẽ truyền lại cho huyết mạch của Nguyên gia."
Nói xong, Thược Dược nhìn qua mỗi người ở đây.

Sau khi cô ta nói xong lời này, sắc mặt Nguyên Tử Tân tốt hơn rất nhiều, hiển nhiên là đã nói trúng tâm hắn.

Bởi vì bụng bị thương, hơn nữa cả đời này còn không thể bình phục như cũ, thế nên tay phải hắn ta vẫn luôn che bụng mình.

Thực mau, ánh mắt Thược Dược dạo qua một vòng, dừng ở trên người Tô Yên.

"Mẫu Đơn tiểu thư cảm thấy sao?"
Tô Yên lúc này đang gắp đồ ăn cho Nguyên Tử Mật.

Gắp một miếng lại xem hắn có ăn hay không.

Kết quả hắn cũng chỉ là híp mắt nhìn cô, đũa cũng không động.

Tô Yên dừng động tác một chút, nhìn Thược Dược, nửa ngày sau cô mới nói
"Năng giả cư chi*."
*能者居之: Câu này có nghĩa là người có tài thì nên sắp xếp người ấy vào một vị trí thích hợp, và chỉ người có năng lực mới có thể chiếm được vị trí này.

Cô nói xong, không khí vừa mới tốt hơn một chút vì câu nói kia của Thược Dược, liền tức khắc như bị hắt bát nước lạnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui