Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Tuệ Lâm - Ngân Minn
Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm
Nguyên Tử Mật nhìn thân thủ Tô Yên, khẽ nhíu mày.

Không chỉ một mình Nguyên Tử Mật ngạc nhiên, mà đám lưu manh cũng ngây người.

Cho đến khi Tô Yên giơ chân đá bay một người khác.

Kẻ cầm đầu nhóm lưu manh mới hồi thần
"Lên cho tao!"
Thế tới ồ ạt, rõ ràng muốn nhanh chóng bắt lấy Tô Yên.

Ý tưởng thì nghe có vẻ rất oke, nhưng lại bị thực tế vả cho một cái.

Trong chớp mắt, lại thêm một người nữa bị đánh gục.

Tô Yên kéo tay Nguyên Tử Mật chạy về phía xe ô tô.

Đám lưu manh đó cũng đã nhận ra thân thủ Tô Yên không hề tầm thường, bèn đồng loạt cùng xông lên.

Một tên lưu manh bày ra vẻ mặt dê xồm, nói
"Chỉ là một con kỹ nữ, chẳng nhẽ ông đây lại không trị được mày?"
Vừa nói, gã vừa giơ con dao nhọn trong tay lên, đâm thẳng về phía Tô Yên.

Nhưng còn chưa kịp tới gần cô...!

'Đoàng!' một tiếng.

Trên trán gã xuất hiện thêm một cái lỗ.

Máu tràn ra ngoài, gã ngã vật xuống đất.

Máu nhuốm đỏ mặt đất.

Người nổ súng không ai khác chính là Nguyên Tử Mật.

Tô Yên sững người, quay đầu lại nhìn cây súng trong tay hắn.

Đôi môi mỏng lạnh của Nguyên Tử Mật còn mang theo nét cười quỷ dị, thu hồi súng.

Đám lưu manh chìm vào im lặng, không dám tiến thêm một bước.

Tên lão đại nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Nguyên Tử Mật.

Một lúc lâu sau, gã lên tiếng
"Rút!"
"Vâng!"
Đám lưu manh kia dường như chỉ chờ câu này của tên lão đại, gã vừa nói xong, liền quay đầu bỏ chạy toán loạn.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Đùa sao? Đó chính là súng lục, súng lục đó!
Thân thủ có tốt đến mấy, cũng đâu thể nhanh hơn súng được?
Mỹ nhân quan trọng hay là tính mạng quan trọng??
Đương nhiên là tính mạng quan trọng hơn rồi!
Những người đó đi rồi.

Trong ngõ nhỏ chỉ còn lại Tô Yên và Nguyên Tử Mật, cùng một cái thi thể.

Tô Yên buông lỏng bàn tay đang nắm tay hắn.

Rõ ràng là có súng, còn cần cô bảo hộ sao?
Ý cười trên mặt Nguyên Tử Mật càng thêm đậm.

"Tôi không hề biết, thân thủ của Bạch Mẫu Đơn tiểu thư lại tốt đến như vậy."
Tô Yên đáp
"Về sau sẽ còn tốt hơn."
Tiểu Hoa
"······"
Ký chủ nói chuyện phiếm thật...!thần kì.

Nhưng không hiểu sao Nguyên Tử Mật cười càng tươi.


Giống như rất vui vẻ.

Vừa cười vừa ôm Tô Yên.

Hắn dán vào tai cô
"Em vẫn luôn hấp dẫn người khác như vậy sao?"
Tô Yên
"Có lẽ."
Ý cười của hắn càng đậm.

Hôn lên vành tai cô
"Bạch Mẫu Đơn tiểu thư, vô cùng hấp dẫn tôi."
Trong con hẻm nhỏ, dưới ánh trăng huyền ảo, một nam nhân mặc quân trang ôm một nữ tử mặc sườn xám.

.........!
Ở một nơi khác.

Trong một ngọn núi nhỏ, một thiếu niên đặt một thằng nhóc 10 tuổi lên tảng đá.

Trên cổ thằng nhóc còn có vết cắn, máu vẫn còn chảy.

Thiếu niên kia dùng một mảnh vải dài quấn kín cổ thằng nhóc.

Trong tay thằng nhóc còn cầm một bó hoa dại, ngồi yên trên tảng đá, cắn cắn dứt dứt nhai đám hoa rau ráu, khuôn mặt có vẻ vẫn còn tức giận.

Hai người này, chính là Tô Cổ và Tiểu Hồng.

Hai đứa nó đánh nhau một đường tới thẳng chỗ này.

Cũng không biết trận đánh kết thúc lúc nào.

Tiểu Hồng chỉ nhớ khi nó phản ứng lại thì Tô Cổ đã cầm theo một bó hoa đi tới trước mặt nó.


Nó cầm lấy bó hoa rồi mặc kệ Tô Cổ bố trí.

Được rồi....!
Nể tình bó hoa này, không đánh nhau với Tô Cổ nữa.

Cắn cắn, nhai nhai.

Loài hoa này ăn cũng tạm được.

Lại ăn ăn.

'Đoàng!'
Một tiếng súng vang lên, sau đó có tiếng nói vọng lại.

"Lão đại, đằng kia có hai người đúng không??"
Một người khác lên tiếng
"Lão đại, chúng ta có nên chiêu mộ thêm người không? Quân của chúng ta người chết, kẻ bị thương.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e là Mãnh Hổ Trại chúng ta sẽ không còn người."
"Đúng vậy!"
"Lão đại, nếu không ······ chúng ta chiêu mộ hai người kia vào?"
"Nhưng mà người đang ngồi kia, quá nhỏ, lãng phí lương thực."
"Nếu không chúng ta chỉ chiêu mộ nam nhân kia thôi, còn đứa nhỏ kia thì ném ra ngoài?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận