Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Annie
Beta: Ngân Minn
Trình Quân Dư thấy vậy liền cười nói
"Hóa ra Thiếu soái không biết tên Tô tiểu thư.

Xem ra sự yêu thích của Thiếu soái đối với Tô tiểu thư cũng chỉ có thế."
Nói xong, Trình Quân Dư nâng tay lên, thâm tình nhìn Tô Yên
"Tiểu thư Tô Yên, em chấp nhận cho tôi một cơ hội theo đuổi em không?"
Tô Yên nghiêm túc đáp lời
"Không chấp nhận."
Trình Quân Dư sửng sốt.

Nguyên Tử Mật nhìn chằm chằm Trình Quân Dư cả nửa ngày, mới quay lại nhìn Tô Yên.

Khóe môi hắn chậm rãi gợi lên một nụ cười
"Thích tôi sao?"
Mấy lời tự luyến này được nói ra từ trong miệng hắn, một chút cũng không thấy chán ghét.

Tô Yên gật đầu
"Ừm ~."
Nguyên Tử Mật nhướng mày, ý cười càng tươi hơn nữa.

Hắn sát lại phía Tô Yên, lẩm bẩm
"Thật tinh mắt!"
Sau khi nói xong, tầm mắt Nguyên Tử Mật dừng trên đôi môi đỏ của Tô Yên.

Ánh mắt lập tức tối sầm lại.

Hắn sát lại gần, chậm rãi hỏi
"Muốn hôn tôi sao?"
Tô Yên nghe xong.

Hôn hắn?
Cô không hề có ý này.

"Không muốn."
Vừa mới nói xong, Nguyên Tử Mật liền ấn đầu cô mà hôn lên.

Không muốn?
Không muốn cũng phải hôn.

Trình Quân Dư đứng bên cạnh sắc mặt biến hoá, vừa có xấu hổ lại vừa có tức giận.

Nhưng cuối cùng, vẫn khôi phục lại vẻ bình thường.

Hai người này cứ đứng đó mà hôn nhau, cũng không thèm để ý tới một kẻ vừa thổ lộ không thành công như hắn ta vẫn đang đứng lù lù ở bên cạnh.

Ấy, không đúng!
Người không coi ai ra gì chính là Thiếu soái của chúng ta.

Tô Yên là bị động tiếp nhận nụ hôn này.

Trình Quân Dư sửa sang lại áo khoác tây trang của mình một chút.

Xoay người, tiêu sái rời đi.

Hắn vừa đi, Tô Yên liền đẩy Nguyên Tử Mật ra, nói
"Hắn ta đi rồi."
Nguyên Tử Mật ôm cô, cũng không thèm liếc mắt nhìn vị vừa bị đuổi khéo mà rời đi kia một cái.

Giọng hắn khàn khàn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào môi của Tô Yên
"Hắn đi rồi thì tôi không thể hôn?"
Tô Yên đáp
"Cũng không phải."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Ồ, vậy là em vẫn muốn cho tôi hôn?"
Hắn hỏi một câu lại một câu.

Cuối cùng, thấy Tô Yên không trả lời, liền tự quyết định.

"Được rồi, thỏa mãn em."
Nói xong, lại hôn cô.

Dưới ánh đèn sân khấu, vạn chúng chú mục*
*Vạn chúng chú mục: Tất cả mọi người đều nhìn vào.

Lúc này đám thuộc đi theo Nguyên Tử Mật đang đứng ở cửa vô cùng xấu hổ.

Bọn họ có nên nhìn tiếp không?
Chờ Nguyên Tử Mật hôn đủ rồi, hắn mới buông Tô Yên ra, nhìn bó hoa hồng xen giữa hai người.

Không cần hỏi, chắc chắn là của tên đàn ông kia đưa.

Hắn cầm lấy, vung tay ném đi.

Nguyên Tử Mật hằm hừ nói
"Hoa này không thơm."
Hắn thuận miệng tìm đại một lý do sau đó kéo Tô Yên đi.

Tất cả mọi việc vẫn ổn, cho đến khi cả hai người đã yên vị trên xe.

Nguyên Tử Mật kéo tay Tô Yên, chậm rãi lên tiếng.

"Tô Yên?"
"Sao vậy?"
Tô Yên nghi hoặc, người này sao lại đột nhiên gọi cô?
Nguyên Tử Mật ngước mắt lên
"Vì sao hắn ta lại biết tên của em?"
Hắn ta chính là Triệu Quân Dư.

Tô Yên đầu tiên là sửng sốt.

Nguyên Tử Mật híp mắt, duỗi tay nắm cằm cô
"Nếu buổi tối hôm nay tôi không tới, có phải em sẽ đáp ứng hắn không?"
Tô Yên nhìn sự tức giận chợt lóe lên trong mắt hắn.

Cô nghiêm túc hỏi
"Anh tức giận cái gì chứ? Em sẽ không đáp ứng hắn."
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, Nam chủ đại nhân không chừng là lại nghĩ tới hình ảnh chị cùng người đàn ông kia đứng cạnh nhau, nên mới tức giận á."
Tiểu Hoa bổ sung
"Ngài ấy tự làm bản thân tức giận."
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Nam chủ đại nhân tự dìm mình vào biển giấm, không có gì mới mẻ!
Đại khái, Tô Yên hỏi quá đỗi chân thành, vẻ âm trầm trên mặt Nguyên Tử Mật liền tiêu tán.

Hắn ôm lấy cô, ngửi thấy mùi hương sữa bò pha lẫn dâu tây trên người cô, chậm rãi hỏi
"Thích tôi ở điểm nào?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui