Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Thanh Thảo
Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm
Tô Cổ liếc cô ta một cái,
"Chúng ta quen biết sao?"
Tần Huyên Nhu vô cùng xấu hổ.

Cô ta thoáng dùng sức, nắm chặt hộp cơm trong tay
"Tớ, tớ là bạn ngồi cùng bàn với Tiểu Yên, cũng là bạn tốt nhất của cậu ấy.

Tớ tên Tần Huyên Nhu."
Giọng Tô Cổ vẫn lãnh đạm như cũ
"Hai người quan hệ tốt như vậy, còn cần tôi đưa hộ? Cậu thấy tôi rảnh rỗi lắm à?"
Nói xong, Tô Cổ đeo cặp sách đi thẳng về phía trước.

Đêm qua ôm con rắn ngốc đó từ vùng ngoại ô trở về.

Tới hừng đông mới về đến nhà.


Một lát sau đã phải đi học.

Một đêm không ngủ.

Tuy rằng, hắn đã tu hành hơn một ngàn năm, một đêm không ngủ cũng không có ảnh hưởng gì.

Nhưng nghĩ đến đêm qua tên đần kia đè cái xe xẹp lép, hắn tức muốn xì khói đầu.

Hận không thể móc não nó ra để rửa sạch.

Tâm trạng này, có thể hiểu được.

Tô Cổ tiếp tục đi về phía trước, Tần Huyên Nhu sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo.

Mặt cô ta đỏ bừng,
"Tô Cổ, làm ơn, mong cậu hãy giúp tớ."
Hai người cứ như vậy đi về phía trước.

Cho đến khi có một nam sinh cũng mặc đồng phục cao trung xuất hiện.

Nam sinh kia đứng phía trước Tô Cổ, chặn đường đi của cậu.

Trong giọng nói mang theo một loại tức giận
"Cô ấy đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe được à?"
Tô Cổ đút hai tay vào túi quần.

"À, ra là cậu."
Tên Bạch Hoành Vũ này, là người có hôn ước với Yên Yên.

Bạch Hoành Vũ cười lạnh
"Bạn học này mắt cao hơn đầu, tôi có thể được cậu nhớ đến, có phải nên nói đó là là vinh hạnh của tôi không?"
Vừa nói, hắn ta vừa duỗi ta kéo Tần Huyên Nhu về phía mình.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Ý tứ che chở rõ ràng.

Tô Cổ nhìn động tác của hắn, lại nhìn về phía Tần Huyên Nhu.

Giống như bây giờ mới nhớ ra Tần Huyên Nhu này là ai.

Tần Huyên Nhu vươn tay, đưa hộp cơm tới trước mặt Tô Cổ, thái độ thành khẩn
"Có thể đem cái này giao cho Yên Yên không?"
Tô Cổ
"Không thể."
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy.

Xấu hổ đến nỗi khuôn mặt còn đỏ hơn lúc trước.

Bạch Hoành Vũ ngăn cản Tần Huyên Nhu, nhìn người trong lòng xấu hổ như vậy, trong lòng hắn tràn đầy sốt ruột.

Hắn ta híp mắt nhìn về phía Tô Cổ
"Cậu đối với Tô Yên kia cũng thật tốt, cũng không biết nếu một ngày phát hiện ra được cô ta là người mưu mô, liệu cậu có hối hận hay không??"
Tô Cổ bước lên phía trước một bước, như suy tư gì nhìn về phía Tần Huyên Nhu.

Duỗi tay, ấn bả vai Bạch Hoành Vũ, đẩy người ra.

"Lời này, hẳn là cậu nên tự soi gương mà nói cho chính mình nghe."

Nói xong, Tô Cổ tiếp tục đi về phía trước.

Một chút nhạc đệm nho nhỏ này, sau một một buổi tự học sớm đã lên men, cuối cùng trở thành tin tức bùng nổ của khối 11.

"Này, cậu biết gì chưa, bạn gái của giáo thảo Bạch Hoành Vũ là Tần Huyên Nhu lớp 11/3 đó."
"Tần Huyên Nhu? Không biết."
"Nghe nói là bạn ngồi cùng bàn của Tô đại hoa khôi của chúng ta, còn cùng một lớp với Tô Cổ."
"Tớ nghe nói, hình như Tô Cổ kia cũng thích Tần Huyên Nhu, buổi sáng hôm nay hai vị nam thần này còn vì Tần Huyên Nhu kia mà giằng co với nhau."
"Thật hay giả vậy??!"
"Chậc chậc chậc, thật là làm người hâm mộ mà."
"Tần Huyên Nhu này đúng là nhân sinh đắc thắng mà, không bỏ chút sức nào cũng có được trái tim của hai đại soái ca."
"A a a a, Tần Huyên Nhu rốt cuộc có tài đức gì??"
"Đúng vậy, Tô đại hoa khôi xinh đẹp lại không theo đuổi, thế nhưng coi trọng cô ta."
"Ai, tớ nghe nói Tô Yên trước đó đã cản trở hai người họ."
"Thật đúng là muốn gặp nhân vật huyền thoại này nha."
Giờ giải lao, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi về tin bát quái này.

Tô Yên ngồi trong lớp, liên tiếp cảm nhận được có nhiều ánh mắt quét tới quét lui trên người cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận