Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: nad
Beta: Ngân Minn
Tiểu Hoa thân là một cái hệ thống, đột nhiên minh bạch một câu nói.

Làm một nữ nhân, nếu muốn thành công thì miệng phải ngọt, tâm phải tàn nhẫn.

Tần Huyên Nhu này, quả thật là đủ tàn nhẫn nha.

Nói nhảy lầu liền nhảy lầu.

Đây là muốn bức Tô Yên không còn cách nào xoay chuyển được à.

Nguyên thân làm sao có thể làm đối thủ của người này.

Cho dù còn sống, bị chơi chết thế nào cũng không biết được.

Thế này trong trò chơi vượt ải hẳn nên gọi là đại BOSS cấp độ cuối đi.

Quan trọng nhất chính là con bé này năm nay mới 17 tuổi.

Quá dọa người.

Tiểu Hoa nhìn mà run run.

Nhưng, người đối diện Tần Huyên Nhu lại không phải nguyên thân mà là Tô Yên.


Tô Yên trầm mặc một giây xong.

Mắt thấy toàn bộ thân mình Tần Huyên Nhu đều ngoài cửa sổ, cô nhanh chóng nhảy lên, đạp lên bệ cửa.

Một tay túm chặt cánh tay Tần Huyên Nhu.

Chỉ qua vài giây, liền đem vị này đang khóc thành lệ nhân, nhu nhu nhược nhược, túm về trong cửa sổ, sau đó ném xuống đất.

Bạch Hoành Vũ cảm thấy trái tim muốn ngừng đập.

Nhanh chóng chạy tới, ôm Tần Huyên Nhu lấy.

"Huyên nhu, em có sao không?"
Tần Huyên Nhu suy yếu mở to mắt, nhìn Bạch Hoành Vũ,
"Hoành Vũ."
Nói xong cái tên, nước mắt rơi xuống, trông cực kỳ tội nghiệp.

Sau đó liền té xỉu trong ngực Bạch Hoành Vũ.

Tiểu Hoa lại bắn liên hồi
"Cmn, cmn, cmn!!!"
Thế giới đúng là nợ cô ta một giải Oscar mà.

Bạch Hoành Vũ sốt ruột gọi bác sĩ
"Có ai không! Bác sĩ!!"
Nơi này vốn là bệnh viện, chỗ nào cũng có bác sĩ.

Chuyện Tần Huyên Nhu nhảy lầu, Tô Yên cứu người vừa xong bị không ít người thấy.

Không cần Bạch Hoành Vũ kêu cứu đã có bác sĩ đẩy cáng chạy tới.

Sau đó Tần Huyên Nhu liền bị đẩy đi rồi.

Bạch Hoành Vũ vốn dĩ định đi theo xem.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Nhưng mà đang chạy vội, bước chân lại dừng lại.

Hắn giận dữ quay đầu, sải bước đi tới chỗ Tô Yên.

Chỉ là hắn còn chưa mở miệng, Tô Yên liền bình tĩnh nói
"Có thể xem lại camera, tôi không chạm vào cô ta, là cô ta tự mình nhảy xuống.


Tôi cứu cô ta, là ân nhân cứu mạng của cô ta.

Cậu nên cảm ơn tôi, chứ không phải làm ra bộ dáng này."
Bạch Hoành Vũ trên mặt lộ ra châm chọc
"Cảm ơn? Cô thiếu chút nữa hại chết cô ấy, cô còn muốn tôi cảm ơn?!"
Tô Yên nhìn đồng phục bệnh nhân trên người hắn.

Tiếp đến, nhìn thẳng hắn
"Nghe nói cậu học rất giỏi."
Cô bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Sau đó, lại nói tiếp một câu
"Người học giỏi đa số tư duy logic không tồi.

Cậu nói như vậy, tôi sẽ cho rằng lúc trước tôi đánh cậu hỏng đầu."
Bạch Hoành Vũ sắc mặt đỏ lên.

"Cô!!"
Không phải xấu hổ, mà là tức giận.

Tô Yên đi đến bên cửa sổ, từ cửa sổ nhìn xuống.

Tay đặt trên khung cửa
"Chỗ này là lầu hai, phía dưới là mặt cỏ.

Nếu nhảy xuống, chỉ có khả năng sẽ gãy xương, chắc chắn không chết được.

Nếu tôi định giết chết cô ta, tôi sẽ không lựa chỗ này và có rất nhiều cách khiến cậu không điều tra ra tôi.

Chuyện lần này đối với tôi trăm hại mà không có nổi một lợi.


Nhưng đối với cô ta lại rất có lợi."
Giọng Tô Yên quá bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức làm não Bạch Hoành Vũ đang bừng bừng giận dữ bắt đầu hoạt động trở lại.

Hắn không ngốc.

Đương nhiên cũng thấy được Tô Yên không có đẩy Tần Huyên Nhu.

Nhưng ở trong lòng hắn, Huyên Nhu giống như ánh trăng sáng vậy, khẳng định là bị Tô Yên vũ nhục bức bách mới làm như vậy.

Cán cân trong lòng đã nghiêng.

Làm sao có thể khách quan?
Bạch Hoành Vũ
"Cô ······"
Tô Yên vừa nhìn thấy biểu tình của hắn liền biết hắn muốn nói gì.

Cô ngăn lại
"Hôn ước của chúng ta đã giải trừ, cậu có thể ở bên bất cứ người nào, không liên quan đến tôi.

Tôi tới chỗ này cũng chỉ là vì cha tôi muốn tôi tới.

Đối với chuyện đánh cậu, tôi cảm thấy là cậu thiếu giáo huấn, cũng không định xin lỗi cậu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận