Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Ngân Minn
Beta: Ngân Minn - Tinh Niệm
Tô Yên chuẩn bị xong liền đi ra ngoài.

Khi bước chân tới cửa liền dừng lại.

"Anh đi trước đi, lát nữa tôi sẽ tới."
Nói xong, cô tiếp tục đi thẳng ra ngoài.

Bạch Hoành Vũ nhíu mày, bỏ qua Tần Huyên Nhu đang nép trong ngực, muốn tiếp tục truy vấn Tô Yên.

Duỗi tay muốn giữ chặt cánh tay Tô Yên.

Đúng lúc này, Tô Cổ bước tới, chặn lại động tác của hắn.

Tô Cổ liếc mắt nhìn hắn, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Hai tay đút trong túi, bước ra ngoài cùng Tô yên.

Nước mắt Tần Huyên Nhu rơi xuống.

Cô ta đứng đó trố mắt nhìn Bạch Hoành Vũ.

Sau đó cúi đầu, che dấu cảm xúc đang dâng lên trong mắt.

Bạch Hoành Vũ xoay người, nhìn thấy Tần Huyên Nhu khóc.

Trong con ngươi của hắn hiện lên một tia không kiên nhẫn.

"Lại khóc?"
Tuy là ngữ khí không tốt, nhưng vẫn duỗi tay ôm lấy Tần Huyên Nhu.

Thở dài
"Em đúng là làm bằng nước đó."

Tần Huyên Nhu nắm chặt góc áo của hắn.

Khóa áo khoác găm vào lòng bàn tay cô ta đến chảy máu.

Tô Yên rời khỏi trường học, đi thẳng về nhà.

Cũng không nói một lời, chỉ đi một vòng quanh nhà.

Cuối cùng lại quay trở về phòng ngủ, giống như đang tìm đồ.

Một lúc lâu sau, mới đi ra ngoài.

Thuận tiện nói với Tô Cổ hai câu
"Ta đi ăn cơm với cha.

Em và Tiểu Hồng..."
Lời còn chưa nói xong, Tô Cổ đã lạnh mặt nhìn cô
"Chị trở về nhà vốn không phải vì hai đứa em, mà là vì tên Cổ Quyết kia còn chưa về nhà."
Tô Yên sửng sốt, nhìn về phía hắn.

Tô Cổ
"Mấy ngày nay nhìn chị đối xử với hắn, còn tưởng rằng chị ghét hắn.

Hắn bỏ đi hai ngày đã sốt ruột thành ra thế này.

Thế này có vẻ không giống với chán ghét lắm."
Tô Yên đỡ cửa, nửa ngày sau mới lên tiếng
"Ta sẽ không chán ghét hắn."
Tô Cổ im lặng.

Hắn đây là...!bị nhét cẩu lương??
Tô Cổ khắc chế xúc động muốn đẩy cô ra khỏi cửa.

Xoay người đi về phòng.


Còn tưởng rằng hai người này cãi nhau
Không nghĩ tới càng ngày càng không thèm kiêng dè gì mà.

Tô Yên ngồi trên xe, đi về phía nhà hàng.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Đi vào trong phòng riêng, vừa mới đẩy cửa đã nghe thấy tiếng cha mình và cha của Bạch Hoành Vũ đàm luận việc kinh doanh.

Thi thoảng còn có tiếng cha cô khen Bạch Hoành Vũ.

Cô đi vào trong
"Cha."
Ông Tô ngẩng đầu, cũng lâu rồi không gặp con gái nên tâm tình vô cùng cao hứng
"Lại đây."
Tô Yên ngồi xuống trước mặt ông Tô.

Đối diện là Ông Bạch đeo mắt kính vàng kim, lộ ra khí thế của thương nhân giỏi giang, khôn khéo.

Dù cho đã hơn 50 tuổi, tóc vẫn đen nhánh, không có một chút dấu hiệu của tuổi già.

"Tiểu Yên, nghe nói lần kiểm tra này cháu đứng thứ nhất hả? Không tồi, không tồi!"
Kỳ thật ông Bạch vô cùng hài lòng với đứa con dâu này.

Nhưng mà, con trai lại không thích.

Tô Yên gật gật đầu
"Vâng!"
Hai ông già ngồi đó ông một câu, tôi một câu, chỉ duy nhất chuyện hôn sự là không nói tới.

Ông Tô bưng chén trà, uống một ngụm, chuyển đề tài tới Bạch Hoành Vũ
"Hoành Vũ đẹp trai lại tài giỏi thế này, bác rất tò mò, không biết con thích nữ tử như thế nào? Về sau nếu có cơ hội, bác phải nhìn một lần mới được!"
Bạch Hoành Vũ nhìn Tô Yên.

Phát hiện Tô Yên không mảy may chú ý tới vấn đề này, ánh mắt cũng không thèm dao động một chút nào.

Tô Yên thích hắn, hắn tất nhiên biết.

Nhưng phản ứng hiện tại của cô, thực sự quá bình đạm rồi.

Bạch Hoành Vũ bỗng nhớ tới nam sinh tới tìm Tô Yên ngày ở bệnh viện.

Hắn ta nắm chặt chén trà, ý cười không chạm tới đáy mắt
"Tiểu Yên không hiếu kỳ sao?"
Tô Yên sững người một hồi lâu mới ngẩng đầu lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận