Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Thanh Thảo
Beta: Ngân Minn
Tô Yên ngồi tại chỗ.

Cô nhìn người đàn ông trước mắt này.

Có chút quen thuộc.

Nhưng, thời gian tiếp xúc ngắn ngủi như thế này cô cũng không thể khẳng định.

Cho đến khi trên tay người đàn ông này bỗng nhiên xuất hiện một cành cây.

Nhánh cây xanh mượt mọc lên.

Sau đó, một bông hồng nở trên cành cây đó.

Hắn đem bông hồng rực rỡ này đưa cho Tô Yên.

Cong môi, cười nói
"Cho Tiểu Yên."
Tô Yên không nhận.

Ngước mắt, mặt đối mặt.

Đôi mắt cô dần dần chuyển sang màu vàng kim.

Khi cây hoa hồng tới gần Tô Yên, hoa hồng nở rộ càng xum xuê.

Ba bốn bông hồng lại liên tiếp nở rộ trên cành.

'Bạch Hoành Vũ' càng cười tươi hơn, có vẻ đã sớm biết sẽ như thế.

"Quả nhiên, hai người chúng ta ở bên nhau, mới là xứng đôi nhất."
Tô Yên nhìn hắn, mở miệng
"Phi Sắc!"

Người nọ quỳ một gối xuống đất.

Tay nắm hoa hồng đặt ở vị trí ngực
"Phi Sắc, bái kiến Chủ Thần đại nhân."
Đương nhiên Tiểu Hoa đã biết hắn là ai, sớm đã biết rõ thông tin của người đối diện.

Phi Sắc.

Chủ Thần đứng hàng thứ bảy trong chín đại Chủ Thần.

Phi Sắc không phải con người, cũng không phải là động vật, mà là một gốc cây quý hiếm biến đổi thành.

Nhưng trước nay không một ai biết rốt cuộc hắn là loại thực vật gì.

Tiểu Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra, Chủ Thần tên Phi Sắc này có quan hệ không bình thường với ký chủ.

Thế cho nên thuận tiện còn tìm kiếm thêm nhiều chuyện bát quái.

Chờ sau khi xem xong toàn bộ.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chị với hắn ta từng có một chân sao???"
Tiểu Hoa nhìn những tin tức bát quái đó, bị chấn động rồi.

Tô Yên cũng bị nó nói làm cho sửng sốt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
"Với ai?"
"Chính là vị Phi Sắc kia đó."
Nói xong, Tiểu Hoa nói thầm
"Quân Vực đại nhân khẳng định không biết chuyện này."
"Vì sao?"
"Nếu ngài ấy biết ······Ký chủ, Phi Sắc hiện tại còn sống có phải bởi vì hắn là Chủ Thần không?"
Đề tài của Tiểu Hoa nhảy lung tung.

Tô Yên nghe không hiểu rốt cuộc nó muốn nói cái gì.


Tô Yên nhìn Phi Sắc, nghiêm túc hỏi
"Ngươi chiếm thân thể người khác, khi nào thì rời đi?"
Phi Sắc từ trên mặt đất đứng lên, mỉm cười muốn tới gần Tô Yên hơn.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt vàng nhạt không chút gợn sóng của Tô Yên, bước chân hắn bỗng dừng lại.

"Nghe nói thần hồn của Chủ Thần đại nhân sắp hồi phục, ta cố ý tới đây chúc mừng."
Thoáng dừng một chút, lại nói
"Còn có, Phi Sắc rất nhớ Chủ Thần."
Tô Yên nghe những lời này của hắn, khẽ nhíu mày một chút.

Kỳ thật, trước khi chưa bắt đầu đi tìm mảnh vỡ Chủ Thần, cô đã nghe Phi Sắc nói với cô điều này.

Khi đó không cảm thấy gì.

Cô trả lời như thế nào?
Cô cũng không nhớ rõ.

Nhưng hiện giờ nghe lại ·····
Cô mở miệng
"Phi Sắc, ngươi quá đà."
Ý cười trên khóe môi Phi Sắc cứng lại.

Từ sâu trong cổ họng có tiếng cười phát ra
"Chủ Thần lúc trước chưa bao giờ để ý, chỉ qua một khoảng thời gian không gặp, Chủ Thần dường như đã thay đổi."
Ánh mắt hắn rơi xuống Cổ Quyết đang nằm bên cạnh
"Bởi vì hắn."
Tô Yên
"Đó là chuyện của ta."
Phi Sắc chậm rãi đi đến ghế dựa, ngồi xuống.

"Chủ Thần hẳn là nên biết, hai người không thể ở bên nhau.

Hà tất phải vi phạm quy luật Thiên Đạo?"
Tô Yên liếc mắt nhìn hắn
"Hắn sắp tỉnh, còn điều gì muốn nói thì nói, nói xong thì rời đi.

Còn nữa, rời khỏi thân thể Bạch Hoành Vũ.

Nếu không, ta sẽ động thủ."
Phi Sắc đạp mũi chân xuống mặt đất.

Sàn nhà truyền đến tiếng vang.

Sau đó, vô số cành cây xanh mượt từ dưới nền đất thoát ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận