Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Văn Lực là người đầu tiên lên tiếng, khuyên tai màu đen lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Hắn ta lau mồ hôi trên đầu,
"Chúng tôi ở bên ngoài tắm máu chém giết, hai người lại ở bên trong nói chuyện yêu đương.

Thảnh thơi quá ha?"
Vừa nói vừa tùy tiện muốn ngồi phịch xuống vị trí bên cạnh Đường Dã Bạch.

Nhưng còn chưa kịp ngồi lên, liền nhìn thấy một bông hoa đỏ tươi đang bắt đầu nở rộ trên chỗ ngồi.

Văn Lực lập tức đứng dậy.

Nhìn Đường Dã Bạch, lại nhìn nhìn Tô Yên.

Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

"Cậu vì một người ở phụ nữ mới gặp chưa đến 48 tiếng mà muốn vứt bỏ tôi sao?"
Bông hoa kia nở ra, hương khí quanh thân Đường Dã Bạch càng nồng đậm.

Tô Yên vốn dĩ đã buông hai tay ra, lại vòng tay ôm lấy hắn.

Văn Lực không thể tưởng tượng nổi, trố mắt nhìn hai người kia.

Cuối cùng đành đi ra ghế sau ngồi xuống.

Tô Cổ và Tiểu Hồng cũng trở lại.

Trên tay Tiểu Hồng vẫn còn cầm một viên tinh thạch, đang định khoe với Tô Yên thì Tô Cổ kéo cổ áo của nó, ngồi xuống ghế bên cạnh.

Tiểu Hồng không phục.

"Yên Yên còn chưa xem mà?"
Tô Cổ lãnh đạm
"Chị ấy giờ không có tâm tư để ý tới cục đá vỡ trên tay ngươi đâu."
Tiểu Hồng hậm hực.

Ngồi xuống ghế, không nói lời nào.

Bởi vì hai đứa nó ngồi ở hàng ghế thứ nhất, thế cho nên có thể nhìn thấy từng người từng người vừa được cứu bước lên xe.

Chỉ một lát sau, Tiểu Hồng quay đầu nói với Tô Cổ
"Ta muốn ăn chocolate."
Tô Cổ liếc mắt nhìn nó
"Không có."
"Ta muốn ăn kem ly."
"Không có"
"Ta muốn ăn đường hồ lô."
Tô Cổ trầm mặc.

Giơ tay, đánh cho nó một nhát.

Tiểu Hồng vừa rồi còn hứng thú bừng bừng, đảo mắt liền héo rũ.

Ô, ô, ô, ô, nó muốn ăn đồ ăn ngon.

Ở đây cái gì cũng không có.

Hic.

Thật tủi thân.

Tiểu Hồng lại ngẩng đầu, lên tiếng
"Ta muốn ăn chocolate!!"
Đúng lúc này, một nữ tử bước lên xe cuối cùng.

Nghe được lời nói của Tiểu Hồng, cô ngẩn người.

Nhìn về phía Tiểu Hồng, sau đó nở một nụ cười hiền lành, móc từ trong túi ra một thanh chocolate vẫn được bọc giấy bạc cẩn thận, đưa tới trước mặt Tiểu Hồng
"Cho em này."
Tiểu Hồng sửng sốt.

Ánh mắt liền phát sáng.

"Thật sao?"
Bàn tay nhỏ lập tức cầm lấy thanh chocolate.

Cô gái đó cúi đầu với Tiểu Hồng và Tô Cổ
"Cảm ơn hai người đã cứu mạng tôi."
Nói xong, liền đi xuống phía cuối xe.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Cho dù quần áo trên người cô ấy có chút rách rưới, có chút chật vật.

Tóc tai cũng rũ rượi, tán loạn.

Nhưng nhất cử nhất động của cô đều vô cùng đoan trang, có giáo dưỡng.

Luôn tạo cho người đối diện cảm giác như đang tắm mình trong gió xuân.

Tiểu Hồng chẳng hơi đâu quan tâm đến những việc đó, vừa gật đầu, vừa bóc chocolate ăn.

Tô Cổ nhìn thoáng qua cô gái kia, sau đó rời đi ánh mắt.

Tiểu Hoa bỗng lên tiếng
"Ủa? Kịch bản có chút không hợp lý rồi."
Tô Yên nghi hoặc
"Làm sao vậy?"
Cô vừa hỏi vừa đứng dậy.

Ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Dã Bạch, bên cạnh cửa sổ.

Được rồi, chỉ cần cô khắc chế chính mình cho tốt, hẳn là sẽ không mất lý trí mà ăn thịt hắn luôn.

Đường Dã Bạch liếc Tô Yên một cái, ý cười trên mặt gia tăng.

Giống như càng lúc càng cảm thấy thú vị.

Tiểu Hoa
"Ký chủ, cô gái vừa mới lên xe kia là nữ chủ Chu Nhược của {Chạy thoát Mạt thế}.

Quyển sách này chính là truyện đại nữ chủ.

Nhưng mà, cô ấy hắc hóa.

Cuối cùng hủy diệt toàn thế giới."
Tô Yên trầm mặc.

Tiểu Hoa nói tiếp
"Trong tiểu thuyết, Chu Nhược từng giết chết một nam nhân trên chiếc xe buýt cứu trợ vào ban đêm.

Giết người xong, cô ấy còn bóc một khối chocolate ăn.

Căn cứ vào thời gian Chu Nhược lên xe buýt trong tiểu thuyết, chính là vào ban đêm.

Nhưng mà hiện tại, Chu Nhược đã cho Tiểu Hồng thanh chocolate kia.

Vậy cô ấy sẽ không còn chocolate để ăn sau khi giết người nữa.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui