Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời


Edit: Thanh Thảo
Beta: Ngân Minn
Xác nhận cô không bị thương, lúc này mới mở miệng
"Nhìn thấy em, anh không khống chế được."
Tô Yên nghi hoặc
"Vì sao?"
"Rất khó hấp dẫn em."
Tô Yên nghe hắn nói, trầm mặc.

Chung quy lại, đều là cô sai?
Bởi vì mối quan hệ với Lộ Bình.

Một vài người trong số bọn họ được mời vào bên trong phòng khách.

Kim Linh giới thiệu đơn giản một chút về bản thân và Mặc.

So với lời Tiểu Hoa nói trên cơ bản đều giống nhau.

Giới thiệu xong, Kim Linh rất hào phóng
"Nơi này của tôi có đầy đủ nước uống và thức ăn, nếu mọi người cần, có thể lấy đi một ít."
Lộ Bình uống một ngụm nước.

Lịch sự văn nhã mở miệng
"Muốn đi cùng với bọn anh không?"
Kim Linh sửng sốt.

Có lẽ không nghĩ tới mình sẽ được mời.

Đặc biệt khi nhìn thấy Mặc dưới tình huống là một con tang thi.

Lộ Bình cười nói
"Ngốc ở bên trong này cũng lâu rồi, khó tránh khỏi thấy nhàm chán.

Chơi đủ rồi lại trở về, cũng vậy thôi."
Kim Linh tự suy nghĩ trong lòng.

Rất mau liền đáp ứng
"Được"
Dù gì cô ta cũng có không gian.

Người sống có thể trốn vào bên trong.

Ngay cả khi gặp nguy hiểm, cũng có thể trốn vào đó mà không chịu bất cứ thương tổn nào.

Bên trong không gian cô ta gần như đã xây dựng hoàn hảo.

Nó gần giống như một thế giới nhỏ, cũng đủ để cô ta và Mặc sống ở nơi đó mấy chục năm.

Kết quả là, một cuộc gặp mặt ngắn ngủi, cộng thêm vài người mang lương thực đi.

Rất nhanh liền rời khỏi sơn động.

Trước khi ra ngoài.

Kim Linh còn giúp Mặc hoá trang cẩn thận.

Đeo găng tay đen vào, giống hệt một tên xã hội đen trầm mặc ít lời.

Kim Linh mặc một chiếc váy màu đỏ, cười vui vẻ
"Mặc, đi thôi, chúng ta ra ngoài ngắm nhìn thế giới này.

Thế giới đã thay đổi rồi, chúng ta còn chưa trải nghiệm đâu."
Mặc có thể nghe hiểu được, chỉ là cách biểu đạt còn chưa khôi phục bình thường như con người.

Gật gật đầu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Kim Linh đi theo phía sau Lộ Bình ra ngoài.

Dọc đường đi hình như có rất nhiều vấn đề muốn hỏi
"Anh! Người bên cạnh kia là chị dâu phải không? Nhìn qua rất xinh đẹp.

Hai người quen biết nhau như thế nào?"
Không biết là bởi vì lâu lắm không cùng người khác trò chuyện, hay vị thiên kim tiểu thư vốn dĩ là cái dạng này đây.

Blah blah một đống vấn đề lớn, bát quái đến không chịu được.

Lộ Bình cười một chút, trả lời thản nhiên
"Anh có tâm, nhưng mà cô ấy vẫn còn băn khoăn, đang suy xét."
Chu Nhược đi phía sau nắm chặt quần áo, không nói chuyện.

Chờ khi tất cả mọi người ra ngoài, trở lại chỗ ngồi trên xe.

Văn Lực chạy chậm lại đây
"Mọi người đã trở lại.

Đi đâu vậy? Lộ Bình, anh mau nghĩ cách, xe buýt đã bị tang thi phá hỏng rồi.

Lộ trình tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?"
Lúc này, Kim Linh mở miệng
"Cần xe?"
Văn Lực nhìn tiểu mỹ nữ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt sáng lên.

"Xin chào a, mỹ nữ."
Kim Linh thoải mái hào phóng cười một chút.

Sau đó, từ chiếc túi màu trắng treo trên người, lấy ra một chiếc chìa khóa.

Đưa nó cho Văn Lực
"Đi vòng quanh sơn động này nửa vòng, sẽ nhìn thấy một cái cửa sắt hình bán nguyệt.

Bên trong có xe, có thể dùng."
Văn Lực nhướng mày, rất là tán thưởng.

"Tiểu mỹ nữ, cô thực không tồi a."
Nói xong, Văn Lực lại nghĩ tới một việc
"Nhưng mà, ngoại trừ chúng ta, còn hơn hai mươi người nữa, xe của cô có chứa được nhiều người như vậy không?"
Kim Linh gật đầu
"Có một chiếc xe vận tải.

Có thể chứa được hai mươi tấn hàng hóa.

Nếu anh không chê, có thể dùng nó.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui