edit:Trịnh Sim
Beta: Tinh Niệm
Lộ Bình mở tay ra, bày ra bộ dáng không có biện pháp khác.
Tức khắc, liền khiến đám người kia tức đến nỗi ngực phập phồng, sắc mặt khó coi.
Một ngày trôi qua, người trong xe rốt cuộc thành thật.
Không còn ai đàm luận cái gì dân chủ tự do.
Bởi vì những ai nói lời này, đều bị Lộ Bình an bài đi theo dị năng giả đi tìm thực vật.
Người đi, chỉ có một nửa trở lại.
Lại còn là một đám sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người run run trở về.
Từ đây, trận phong ba được bình ổn.
Tô Yên cùng Đường Dã Bạch chuyển tới xe việt dã.
Kim Linh đùa nghịch váy đỏ, chán đến chết lôi kéo tang thi ở đằng kia chơi.
Một bên chơi một bên nghi hoặc
"Chúng ta khi nào đến căn cứ Tây Nam?"
Văn Lực quay đầu lại, nhìn Kim Linh liếc mắt một cái
"Nhanh."
Nói xong câu đó, hắn dừng một chút
"Nhưng trước khi tới căn cứ Tây Nam, còn nơi phải đi."
Kim Linh đầu óc chuyển động,cô cười tủm tỉm
"Lại đi một chỗ? Sao tôi lại cảm thấy, các người đưa những người này đi căn cứ Tây Nam vì ngụy trang.
Có nhiệm vụ đặc thù phải làm mới là thật?"
Văn Lực mày hơi nhướng, quay đầu lại nhìn thoáng qua Kim Linh
"Đầu óc còn rất nhanh."
Kim Linh dựa vào người Mặc,
"Tôi tuy rằng đã ngây người dưới mặt đất nhiều năm, nhưng lại không phải kẻ ngốc."
Cô mới không tin.
Đang nói, Kim Linh bỗng nhiên ngửi ngửi.
"Thứ gì a? thơm như vậy?"
Ngửi khắp nơi lại xem khắp nơi.
Sau đó vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Đường Dã Bạch cùng Tô Yên phân làm hai bên.
Giữa bọn họ còn có thể ngồi thêm hai người nữa.
Đường Dã Bạch tư thái thả lỏng, dựa vào lưng ghế.
Tầm mắt vẫn luôn nhìn Tô Yên cách hắn rất xa.
Hương khí càng ngày càng nồng đậm.
Tô Yên nắm chặt quần áo.
Nhìn qua
"Anh muốn làm gì?"
Đường Dã Bạch biếng nhác
"Em không muốn anh dựa vào, vậy chỉ có thể để em tự nguyện lại đây."
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tô Yên nhìn dấu cắn trên người hắn.
"Anh thu lại hương khí đi."
Đường Dã Bạch
"Không"
Hắn vừa nói, quanh thân phát ra hương khí càng ngày càng nồng đậm.
Mặc ngồi bên người Kim Linh đã nhịn không được.
Nhe răng, một đôi mắt gần như lâm vào hỗn độn.
Xoay người liền nhào tới Đường Dã Bạch.
Kim Linh hoảng sợ
"Mặc!"
Đường Dã Bạch nâng mắt lên nhìn thoáng qua, cũng không có động.
Phanh!
Mặc bị Tô Yên ngăn chặn.
Sau đó cô liền kéo người qua.
Tô Yên
"Thu hương khí!"
Cô lại nói một lần.
Đường Dã Bạch nhìn Tô Yên tới gần.
Cảm thấy mỹ mãn, ôm lấy người.
Một bộ dáng thực dễ nói chuyện
"Đều nghe em."
Nói xong,hương khí trong xe liền chậm rãi phai nhạt.
Mở cửa sổ xe, trong chốc lát hương khí liền tan đi.
Mặc cũng chậm rãi khôi phục lý trí.
Kim Linh bỗng nhiên nghĩ tới chuyện buổi tối mấy ngày hôm trước.
Trong mắt cô hiện lên một đạo kim quang
"Ngày đó buổi tối ······"
Cô muốn nói lại thôi.
Tô Yên lắc đầu
"Không phải."
Đều là người thông minh, cho dù là một câu cũng đã hiểu.
Kim Linh không nói chuyện nữa, chỉ ôm Mặc.
Đường Dã Bạch ôm Tô Yên, đầu dựa ở trên vai cô,
"Cứ không muốn ở cùng anh như vậy?"
Ngữ khí thực u oán.
Tô Yên nghe hắn nói lời này, quay đầu lại nhìn hắn một cái.
"Anh dựa gần quá, em sẽ mất đi lý trí cắn anh bị thương."
Đường Dã Bạch
"Anh thích, anh không ngại."
Lời kia vừa thốt ra,người không biết còn tưởng rằng hắn có khuynh hướng bị ngược..