Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Khương Nhiên không nói chuyện, nhìn về phía Tô Yên: “Muốn đi không?”

KTV... cô chưa từng đi.

Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn đi.”

Khương Nhiên sau khi nghe xong, cười lười nhác, duỗi tay xoa xoa tóc Tô Yên: “Được, vậy thì đi.”

Nam sinh vừa thấy đến Tô Yên gật đầu, chỉ kém không nhảy lên.

Vội vàng dặn dò, “Được, KTV, không gặp không về.”

Nói xong, vội vàng chạy đi.

Ra cổng trường, gọi taxi. Trở về, vẫn đi về phía nhà của Tô Yên.

Cô nghi hoặc: “Không phải đi KTV sao?”

Hai ngón tay vươn tới, túm túm nơ bướm trên cổ áo cô: “Mặc đồng phục đi KTV?”

Hắn thấy Tô Yên vẻ mặt mờ mịt, tiến đến trước mặt cô suy nghĩ:

“Chưa từng đi?”

“Ừm.”

“Mấy năm nay, ngoại trừ đọc sách, cậu còn làm gì?”

“... Không có.”

Khương Nhiên nghe có hơi kinh ngạc.

Được rồi, hắn xác thật là lần đầu tiên tiếp xúc với nữ sinh ngoan như vậy.

Chờ tới nhà Tô Yên, trước khi xuống xe dặn dò một câu: “Lát nữa tới đón cậu.”

“Được.”Cô gật gật đầu, đồng ý.

Mười lăm phút sau, phòng bao KTV.

Khương Nhiên đẩy cửa đi vào.Vừa vặn nhìn một đám người đang cãi nhau ầm ĩ.

Hắn mí mắt hơi nâng, ngồi xuống chỗ bên cạnh.

Lập tức tất cả mọi người an tĩnh.

Vài người xô xô đẩy đẩy, cuối cùng đẩy Trình Tinh Dương ra ngoài.

Trình Tinh Dương cũng thực bất đắc dĩ, đi qua đó: “Tới sớm vậy? Tô Yên đâu?”

Khương Nhiên cười như không cười, sống lưng dựa vào trên sô pha: “Không phải ăn sinh nhật Mập Mạp? Người đâu?”

Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người nhìn đông nhìn tây, không ai lên tiếng.

Tiếp đó nghe Khương Nhiên chậm rãi nói: “Tôi nhớ rõ, hai tháng trước không phải vừa sinh nhật Mập Mạp? Mẹ sinh cậu ta hai lần?”

Trình Tinh Dương bên cạnh ho khan một tiếng: “Chuyện này, anh phải nghe bọn em giải thích.”

“Đúng đúng đúng, Khương ca, việc này thật sự có nguyên nhân.”

Những người bên cạnh nói.

Khương Nhiên duỗi tay, ném chìa khá trong tay lên bàn.

Phát ra âm thanh chói tai.

Dù bận vẫn ung dung: “Giải thích đi”

Trình Tinh Dương đầy mặt xấu hổ, không tự giác lui về phía sau một chút: “Bọn em cũng là tò mò Tô Yên rốt cuộc là thần thánh phương nào, không phải muốn nhìn nhìn một chút?”

Tuy rằng lớn lên từ nhỏ với Khương Nhiên, mặc quần thủng đáy lớn lên.

Nhưng khi Khương Nhiên nổi giận, sẽ chẳng phân biệt cậu có phải lớn lên từ nhỏ với hắn không.

Trình Tinh Dương vừa nói xong, bốn người bên cạnh vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, chính là chính là.”

Vừa nói xong, thấy Khương Nhiên có dấu hiệu nổi giận. Đoàn người vội vàng nhận lỗi: “Khương ca, bọn em cũng không dám nữa.”

Không khí đang cứng nhắc.

Khương Nhiên liếc mắt một cái.

Đứng dậy.

Trình Tinh Dương cũng trốn ra phía sau. Còn tưởng rằng Khương Nhiên muốn nổi giận.

Kết quả, liền nghe hắn nói một câu: “Nếu đã nói, giả vờ cũng phải làm như thật.”

“Vâng vâng... ách?”

Hắn nhìn di động, “Nửa tiếng nữa, đều chuẩn bị cho tốt.”

Nói xong, Khương Nhiên xoay người đi ra ngoài.

Chờ đến khi hắn đi, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ: “Ân? Khương ca đây là có ý gì?”

“Còn có thể có ý gì! Tổ chức sinh nhật cho Mập Mạp một lần nữa.”

“Khương ca ghét nhất người khác lừa hắn, tao còn tưởng rằng lần này không thể đi ra ngoài.” Khi nói còn đang lai mồ hôi.

“Đều TMD trách mày, KTV, còn ăn sinh nhật, đã bàn bạc chỉ gặp mặt, ai bảo mày há mồm nói bậy?!”

“Khương ca rất ít tham gia mấy bữa tiệc như này, ai biết hắn sẽ đáp ứng.”

“Ai ai ai, mày nói xem, Tô Yên có thật sự tới không?”

“Vô nghĩa, bằng không mày cảm thấy Khương ca bị đứt cọng dây thần kinh nào mà tổ chức sinh nhật cho Mập Mạp hai lần??!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui