Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Edit: Tinh Niệm

Giận đến cùng cực, hắn ta ngược lại không hề giãy giụa nữa

"Cơ Ngọc! Tất cả việc này có phải đều là ngươi làm hay không?!"

Cơ Ngọc mí mắt buông xuống, không nói một lời.

Kha Ngọc cười lạnh, muốn giãy giụa tiến lên, xé xác tên dối trá này.

Nhưng phía sau bị đại hán khống chế, không cho phép hắn giãy giụa đi ra.

Kha Ngọc thở hồng hộc, ánh mắt mang theo hận ý

"Chỉ là một tên nam kỹ từ câu lan ngõa xá, cũng dám sinh ra tâm tư muốn độc chiếm hầu gia.

Ghen tị như thế, ác độc như thế, lại dối trá như thế, chờ đến khi tiểu hầu gia phát hiện bộ mặt thật của ngươi, ngươi cho rằng mình còn có thể sống được mấy ngày??"

Cơ Ngọc như cũ, vẫn chưa liếc mắt nhìn Kha Ngọc một cái.

Thật giống như là đang khiêm tốn nghe hắn nói chuyện.

Kha Ngọc lại bị một màn này làm cho càng nổi giận

"Ngươi không cần ở trước mặt ta giả vờ giả vịt, để tiểu hầu gia phân phát tất cả hậu viện, thậm chí ngay cả ta cũng bị đuổi ra, tất cả đều là chủ ý của ngươi, có phải hay không??!"

Lan Chi đứng ở bên cạnh, ý bảo kia hai gã hán tử lôi người đi.

Kha Ngọc chưa từ bỏ ý định, thanh âm đều sắc nhọn

"Trả lời ta! Có phải hay không! Hết thảy đều là ngươi giở trò quỷ, có phải hay không??!"

Rốt cuộc, người đứng ở chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, bắt đầu nâng lên mí mắt, nhìn về phía hắn ta

Hắn cười nhạt

"Là ta."

Hắn dứt khoát trả lời như vậy, Kha Ngọc lại ngạc nhiên trong một cái chớp mắt

"Ngươi đều thừa nhận?"

Cơ Ngọc đứng ở chỗ đó, gió thổi bay một sợi tóc.

Chỉ nghe hắn nói

"Vốn là muốn tha cho mấy người vài ngày.

Chỉ là hôm qua, ngươi mặc y phục tương tự ta, ngồi ở đình hóng gió.

Là muốn bắt chước bộ dáng ta, dời đi lực chú ý của tiểu hầu gia.

Từ đó có thể lọt vào mắt tiểu hầu gia có phải hay không?"

Kha Ngọc không nói chuyện.

Cơ Ngọc đi đến trước mặt hắn.

Thanh âm nhẹ nhàng

"Ngươi thật sự chướng mắt, vốn là muốn giết ngươi, có thể lưu một cái mệnh rời khỏi hầu phủ, là hầu gia từ bi."

Kha Ngọc bị đôi mắt đen nhánh sâu kín kia nhìn chằm chằm, cả người cứng đờ.

Cơ Ngọc dời đi tầm mắt, cúi đầu, sửa sang lại quần áo mình

"Đã là ngươi gây ra, vậy liền thuận đường rửa sạch hậu viện này."

Cơ Ngọc nhẹ nhàng bâng quơ, từ từ nói

"Các nàng ngày sau nếu là xảy ra chuyện, tất cả đều là ngươi sai."

Bước chân Kha Ngọc lảo đảo, hoàn toàn không có phẫn nộ như vừa nãy.

Ngược lại là, có chút sợ hãi.

Hắn không ngừng lui ra sau.

Ánh mắt nhìn về phía Lan Chi bên cạnh

"Ngươi đều nghe được?! Tất cả đều là mưu kế của hắn! Mau gọi tiểu hầu gia tới, đuổi kẻ ác độc dối trá này đi ra ngoài!!"

Lan Chi cúi đầu, vẫn luôn đứng ở chỗ đó.

Không có trả lời.

Nàng nghe được lời này, cũng phi thường khẩn trương.

Nhưng mà, một tháng trước, Lan Chi đã từng nói cho tiểu hầu gia việc mình phát hiện Cơ Ngọc không phải là bộ dáng vô hại như vậy.

Tiểu hầu gia thực bình tĩnh, thậm chí còn nói với nàng, về sau vô luận nhìn thấy Cơ Ngọc như thế nào, đều không cần bẩm báo.

Nói cách khác, tiểu hầu gia đã sớm biết vị Cơ Ngọc đại nhân này không phải người vô hại.

Nhưng mà, tiểu hầu gia nguyện ý sủng a.

Cuối cùng, Kha Ngọc ở trong tuyệt vọng, bị kéo đi rồi.

Cơ Ngọc nhìn Lan Chi, môi cong một cái.

Sau đó rời đi tầm mắt

"Tiểu hầu gia sắp trở về đi?"

"Vâng, Cơ Ngọc đại nhân."

"Chuẩn bị thiện*."

*Cơm

"Vâng, Cơ Ngọc đại nhân."

Lan Chi nói chuyện cung cung kính kính.

Dù một tháng trước đã thực cung kính.

Nhưng trải qua một màn vừa rồi kia, Lan Chi nói chuyện còn muốn cung kính hơn so với trước.

Cung kính mang theo chút sợ hãi.

Lan Chi có thể chịu nổi khảo nghiệm của Vương phi quá cố, để Vương phi an tâm đặt nàng ở bên người tiểu hầu gia, bảo vệ tiểu hầu gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui